TỘI TÌNH VÌ YÊU - Trang 216

Connor chìa tay về phía Tess, cô ta tự động lấy túi xách, đứng dậy, nắm

lấy tay anh, tự nhiên như thể đã bên nhau nhiều năm nay rồi.

“Đây là cô Whitby ạ?” Chàng trai nhìn Tess một lượt từ đầu tới chân,

như bị mê hoặc. Cậu ta tiến lại gần Connor, nháy mắt tinh quái, giơ ngón
tay cái lên. Rồi quay sang Tess: “Cô Whitby. Chồng cô là một nhân vật
huyền thoại. Đúng nghĩa huyền thoại ấy ạ. Thầy ấy dạy cháu nhảy xa, khúc
côn cầu, cricke, và… và đủ mọi môn thể thao có trên đời, cô biết sao
không, trông cháu có tướng của vận động viên, cháu biết điều này, hiện giờ
đúng là thế, nhưng cô sẽ rất ngạc nhiên nếu biết cháu vốn không được như
thế, nhưng thầy Whitby đã…”

“Chúng tôi phải đi rồi, anh bạn.” Connor vỗ lên vai cậu ta. “Gặp lại trò

thật vui.”

“Ôi, em cũng vậy, thưa thầy.”
Connor dẫn Tess ra khỏi quán bar, tiến ra khung cảnh yên ắng tuyệt diệu

của đêm.

“Anh xin lỗi,” anh ta nói. “Ở đó anh hơi bối rối. Anh cứ nghĩ mình sắp

điếc đặc rồi. Lại thêm một học sinh cũ say xỉn đòi mua rượu cho anh nữa…
Trời ơi!

Ừm, hình như anh vẫn còn nắm tay em.”
“Có vẻ đúng là thế.”

Mày đang làm gì thế này, Tess O’Leary? Nhưng cô không rút tay ra. Nếu

Will có thể phải lòng Felicity, nếu Felicity có thể yêu Will thì cô cũng có
thể nắm tay người yêu cũ một lúc được chứ? Tại sao không?

“Anh nhớ là anh lúc nào cũng yêu đôi bàn tay em,” Connor nói. Anh ta

hắng giọng. “Anh nghĩ là anh đang hành động có phần vượt quá giới hạn.”

“Ừm…” Tess đáp.

Anh ta mơn trớn ngón cái trên khớp đốt ngón tay, nhẹ nhàng đến độ gần

như không thể nhận biết được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.