TỘI TÌNH VÌ YÊU - Trang 267

không?” Đa phần những người bán hàng hẳn đều nghĩ bố cô là ông già thô
lỗ, cộc cằn không muốn nhìn vào mắt họ.

“Sao mẹ với bố lại chia tay?” Tess từng hỏi mẹ thế, bà Lucy thoải mái

đáp, ánh mắt bà lấp lánh, “Ồ, con yêu, bố và mẹ là hai người hết sức khác
biệt.” Ý bà là: Bố con rất khác biệt. (Khi Tess hỏi bố cô cùng câu này, ông
chỉ nhún vai, ho hắng rồi nói, “Hẳn là con đã hỏi mẹ rồi mà, bé con.”)

Tess nghĩ, có lẽ bố cô cũng thường căng thẳng trước đám đông.
Trước khi bố mẹ cô ly dị, mẹ như hóa cuồng vì bố không thích giao tiếp

xã hội. “Nhưng chúng ta chưa từng đi đâu cả!” Mẹ sẽ nói thế, giọng giận
dữ khi lần nọ bố Tess lại từ chối đi dự sự kiện nào đó.

“Tess hơi ngại ngùng,” mẹ cô đã có lần thì thào với mọi người, tay che

miệng. “Hẳn là học tính bố nó, tôi đoán thế.” Tess nghe ra âm điệu chán
ghét trong giọng của mẹ, cô bắt đầu tin rằng bất cứ trạng thái ngại ngùng
nào cũng đều sai, thực sự sai trái về mặt đạo đức. Bạn phải thích đi dự tiệc.
Bạn phải muốn người ta vây quanh mình.

Chẳng trách cô thấy ngượng vì vẻ ngại ngùng của mình, như thể đó là

một căn bệnh thể chất đáng xấu hổ cần phải được che giấu bằng mọi giá.

Cô nhìn mẹ. “Sao mẹ không tự đi một mình?”
“Gì?” Lucy ngước lên khỏi chiếc la bàn. “Đi đâu?”

“Không có gì đâu ạ,” Tess nói. “Trả la bàn cho con. Con thích nó.”

• • •

Cecilia đỗ xe trước nhà bà Rachel Crowley, lại tự hỏi sao cô lại làm thế

này. Đáng lẽ cô đã có thể giao hàng Tupperware cho Rachel ở trường sau lễ
Phục sinh. Cô không hứa giao cho các khách hàng ở tiệc của Maria trước
khi kỳ nghỉ kết thúc. Dường như cô vừa muốn tìm bà Rachel vừa muốn
tránh mặt bà bằng mọi giá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.