TỘI TÌNH VÌ YÊU - Trang 270

Đã hai mươi tám năm rồi.”

Phải mất một lúc Cecilia mới hiểu ra bà Rachel vừa nói gì. Cô chẳng thể

tìm được mối liên hệ giữa đồ dùng Tupperware với lễ giỗ.

“Cháu rất tiếc,” Cecilia lên tiếng. Chú tâm quan sát thấy tay mình đang

run rẩy, cô cẩn thận đặt tách trà trở lại đĩa.

“Không, bác xin lỗi,” bà Rachel vội vã nói. “Bác chẳng hiểu nổi sao

mình lại nói thế nữa. Hôm nay bác đã nghĩ về con bé suốt. Nhiều hơn
thường lệ. Đôi khi bác vẫn tự hỏi mình có thường xuyên nghĩ về nó không
nếu nó còn sống. Bác đâu có thường nghĩ tới thằng Rob. Bác chẳng lo lắng
gì cho thằng bé cả. Cháu sẽ nghĩ là sau khi mất đi một đứa con, bác sẽ lo
lắng chuyện sẽ xảy tới với đứa còn lại. Nhưng thực sự bác chẳng lo lắng gì
cả. Như thế chẳng phải rất tệ sao? Bác chỉ lo nghĩ về thằng cháu trai. Thằng
bé Jacob ấy.”

“Cháu nghĩ điều này cũng tự nhiên thôi,” Cecilia lên tiếng, bỗng nhiên

cô đã vượt qua, nhờ tính cách táo bạo lạ thường. Khi mà ngồi đây, trong
căn bếp này, giao hàng Tupperware, nói những lời nhạt nhẽo.

“Bác cũng rất yêu con trai bác,” bà Rachel lẩm bẩm, nhấp một ngụm trà.

Bà xấu hổ nhìn Cecilia qua gọng kính. “Bác không muốn cháu nghĩ là bác
không quan tâm đến nó.”

“Tất nhiên cháu không nghĩ thế!” Cecilia hoảng hốt thấy một mẩu bánh

quy xanh nằm chính giữa môi dưới của Rachel. Một dấu vết quá sức tồi tệ
khiến cho Rachel đột nhiên già đi bao nhiêu, gần giống một bệnh nhân mất
trí nhớ.

“Chỉ là bác có cảm giác bây giờ nó thuộc về Lauren rồi. Có câu người

xưa vẫn nói là gì nhỉ? “Con trai là con trai cho tới khi tìm được vợ, con gái
thì vẫn là con gái suốt cuộc đời.”

“Cháu cũng… từng nghe qua. Cháu không biết có đúng không.”
Cecilia đang rất khổ sở. Cô không thể bảo cho bà Rachel biết miệng bà

còn dính vụn bánh. Khi mà bà đang kể về Janie.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.