TỘI TÌNH VÌ YÊU - Trang 282

Janie hoảng hốt. Chính gương mặt cô cũng ửng đỏ, cô nhìn sang hướng

mấy cái xích đu, nghe giọng mình đang cười. Tiếng cười lạ lẫm, cao vống
lên. Cô có thói quen xấu là cười mỗi khi bất an, khi cô thấy tình huống
trước mắt chẳng có tí gì hài hước cả. Cô cứ cười thôi, chẳng hạn như dạo
Janie mười ba tuổi, hiệu trưởng nhà trường bước vào phòng học với vẻ
buồn đau, ủ rũ trên gương mặt vốn rất vui vẻ, thông báo rằng chồng của cô
giáo môn địa vừa qua đời. Janie đã rất sốc và đau lòng, rồi cô cười to.
Không giải thích được. Cả lớp đã quay nhìn cô vẻ chê trách, cô xấu hổ
muốn chết.

John-Paul lao về phía cô. Ý nghĩ đầu tiên lướt qua đầu cô là anh định

hôn cô, với kỹ thuật điêu luyện mà lạ lùng, và rồi cô sẽ hào hứng, hài lòng.
Anh không muốn cô chia tay anh. Anh không chịu đựng được điều đó!

Nhưng rồi đôi tay anh tóm chặt cô cô. Cô cố nói: “Đau lắm, John-Paul,”

nhưng cô không thốt nên lời, cô muốn anh hiểu rõ sự nhầm lẫn tệ hại này,
giải thích rằng cô thực sự thích anh hơn Connor, và cô không bao giờ có ý
làm anh tổn thương, cô đã muốn trở thành người yêu của anh, cô cố truyền
đạt điều này qua đôi mắt đang trừng trừng nhìn vào đôi mắt tuyệt đẹp của
anh, trong thoáng chốc cô thấy chút đổi khác, vẻ hoảng hốt, cô cảm thấy
đôi tay anh nới lỏng ra, nhưng rồi có điều gì đó diễn ra; điều gì đó sai khác,
lạ thường đang xảy đến với cơ thể cô, trong khoảnh khắc ấy, từ miền xa xôi
trong tâm trí cô vẳng ra ý nghĩ mẹ sẽ tới đón cô sau giờ tan trường để chở
cô tới chỗ bác sĩ, cô đã quên bẵng đi mất, thay vào đó lại tới nhà Connor.
Mẹ cô sẽ phát khùng lên cho mà xem.

Ý nghĩ cuối cùng cô ghép nối được là: Trời, cứt thật!
Sau đó, cô không còn nghĩ được gì nữa, chỉ có cảm giác hoảng loạn bất

lực.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.