TỘI TÌNH VÌ YÊU - Trang 330

Chương 49

Viên bác sĩ làm Cecilia nhớ tới một tu sĩ hoặc một chính trị gia. Ông đặc

biệt có lòng trắc ẩn. Đôi mắt ông ấm áp, đồng cảm, giọng nói chậm rãi, rõ
ràng, am hiểu và kiên nhẫn, như thể Cecilia và John-Paul là học trò của
ông, ông muốn họ biết tường tận về một khái niệm “khó nhằn”. Cecilia
những muốn sụp mình xuống mà ôm lấy đầu gối ông. Bởi đối với cô, người
đàn ông này có quyền năng tuyệt đối. Ông ta là Chúa trời. Người đàn ông
châu á đeo kính, nói giọng nhẹ nhàng, mặc áo sơ mi trắng sọc xanh biển
này rất giống người mà John-Paul mang nợ - Chúa trời.

Suốt cả ngày và đêm hôm trước, có vô số người nói chuyện với họ: các

nhân viên y tế, các bác sĩ và y tá ở phòng cấp cứu. Ai cũng tốt bụng, nhưng
vội vã, mệt mỏi, đôi mắt của họ chỉ nhìn lướt, nhìn thoáng qua. Âm thanh
ồn ào, ánh sáng trắng chói lòa trong tầm mắt cô, nhưng giờ họ đang nói
chuyện với bác sĩ giữa khung cảnh tỉnh lặng, như không khí nhà thờ của
khoa Chăm sóc Đặc biệt. Họ đang đứng bên ngoài căn phòng kính ốp nơi
Polly đang nằm trên một chiếc giường đơn cao, gần với một loạt các thiết
bị. Con bé đã được tiêm thuốc an thần liều nặng. Kim truyền được cố định
nơi tay trái. Còn cánh tay phải được quấn băng gạc. Thỉnh thoảng, một cô y
tá lại vén tóc khỏi trán con bé, kẹp lại một bên, trông chẳng giống con bé
lắm.

Trông bác sĩ Yue rất thông minh, bởi vì ông đeo kính, lại là người châu á,

ấn tượng bất di bất dịch về chủng tộc, nhưng Cecilia không quan tâm lắm.
Cô chỉ hy vọng mẹ bác sĩ Yue thuộc số những mẹ Hổ

[10]

thích tự đề cao. Cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.