TÔI VÀ EM - Trang 23

Hồi đó em đã quen biết anh đâu

Nên làm sao "gọi gù gù" với anh trên rừng thơ mộng đó

Và thuở ấy chắc anh còn trẻ nít lắm

Em lại nhỏ hơn suốt ngày không rời áo mẹ

...Làm sao nhỏ lại hoài hoài

Làm sao về sống với ngày xa xưa.

Ừ nhỉ. Tôi quên mất rằng, ngày tóc tôi còn hớt kiểu "gáo dừa", tóc em còn
kết bím, ta đã quen biết nhau đâu. Tôi ở nơi rừng xa, em nơi miền đất biển
lạ. Mỗi người còn đang cuộn mình no say trong mỗi niềm hạnh phúc chan
chứa mà riêng rẽ của mình. Chẳng cần xin ai chia cho bớt một chút niềm
vui san sẻ.

Khi ở tuổi còn thơ, ta đã là bài thơ chứ chẳng cần biết chi đến những lời
tình thơ ca ngợi. Còn nhỏ, cần gì lời ngọt ngào xưng tụng từ môi người lạ.
Tuổi thơ, giỏi lắm là mới viết đúng tên mình trong vở học chứ đâu phí thời
giờ viết nên câu ẩn tình trên thư dày giấy mỏng.

Tuổi thơ, cũng giống như núi rừng hoang dã trong lành và vững mạnh một
cõi, không cần biết đến thung lũng mềm mại nào hết. Thời nhỏ đó, ta sống
vui tươi cao ngạo cô đơn mà chẳng cần biết đến hai tiếng cô đơn, mầm
xanh vốn có tràn trề chứ không cần ngửa tay xin ai bồi dưỡng.

Càng thêm tuổi, ta càng sợ hãi và mềm yếu.

Những người lớn tuổi như tôi, thiếu thốn biết mấy và buồn bã biết mấy.
Bởi thế. Mơ Nữ, từ ngày đánh mất hương rừng tôi cần có em như một vùng
đất khô thèm mong một mạch nước chảy qua âm ỉ trong lòng, để đủ sức hát
vang tiếng ca yêu đời ầm ĩ.

Rồi tôi về bên Ghềnh Ráng. Ở miền núi lưng chừng, cao hơn những tảng đá
nằm chồng chất lên nhau, là ngôi mộ của Hàn Mặc Tử khuất trong lớp cỏ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.