TÔI VÀ EM - Trang 63

chứ không rộng lòng giao cảm.

Cái gì cứu vớt được con người, nếu không phải là sự rung cảm. Rung cảm
khi quen biết. Rung cảm lúc ngỏ lời. Rung cảm trong tay nắm. Rung cảm
trên môi hôn. Rung cảm cùng thịt da kề cận. Rung cảm theo tưởng nhớ.
Biết đón nhận lần cuối cùng với sự rung động ngất ngây như lần đầu tiên,
là nhịp tim của con người còn đập mạnh hăng nồng và tươi trẻ.

Tôi và Em. Chàng và Nàng. Người này và người kia. Ta cần có thêm một
người khác mới thấy rõ lòng xúc động.

Sự có bắt đầu từ một người, nhưng sự sống khởi đầu từ hai kẻ. Một người
cô lập chỉ có thế hiện diện mờ nhạt trong cuộc đời, nhưng phải có hai người
mới làm nên khuôn mặt đậm nét và bền lâu qua thời gian hằng hằng tiếp
nối.

Tôi và em hiểu điều đó hơn ai hết. Và dầu cho thỉnh thoảng cũng có ngộ
nhận, cách biệt, trách móc, giận hờn ... nhưng ước muốn ban đầu của chúng
ta vẫn không hề thay đổi. Chúng ta quá cần có nhau, gần nhau. Trao lời
riêng tư cho nhau để rồi cùng chung tiếng gọi. Bộc bạch ước mơ cao xa mà
thầm kín cho nhau biết để rồi cùng đắp xây một cõi mộng vững như thực,
bình dị như một điều ước mơ nhỏ.

Đêm tối nằm mơ có bà tiên hiện xuống ban cho tôi ba điều ước như trong
truyện cổ tích, tôi lễ phép cảm ơn và trả lại bà hai điều. Tôi chỉ cần một
điều là đủ.

Tôi chỉ muốn tôi là tôi. Là tôi là quá đủ. Cho tôi sống đời tôi. Cho tôi mang
mặt thực của tôi chứ không bị vẽ hề bôi son lố bịch. Cho tôi nói, cho tôi
viết lời tôi. Cho tôi đi đứng bằng bước chân tôi chứ không phải múa may
chân tay làm trò trong thúc bách. Cho tôi khóc, cho tôi cười từ trái tim tôi
chứ không phải là mệnh lệnh. Cho tôi yêu những gì tôi yêu, cho tôi từ chối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.