TÔI VẪN NGHE TIẾNG EM THẦM GỌI - Trang 118

Chẳng mấy chốc mà đoàn tàu chở hàng vừa hú còi, vừa chầm chậm

tiến vào sân ga.

Đoàn tàu mất một khoảng thời gian dài để đi qua chúng tôi.

Quả nhiên, nó làm tôi liên tưởng đến một con thú khổng lồ đã tuyệt

chủng từ rất xưa rồi.

Nếu như có một con chó có thể hóa kiếp thành cá voi, thì một loài

động vật nào đấy đã hóa kiếp thành xe lửa cũng chẳng có gì lạ.

Đoàn tàu vừa đi vừa mơ về kỷ Jura.

Chẳng mấy chốc, chiếc công-ten-nơ cuối cùng cũng đi ngang qua

chúng tôi, khi ngọn đèn vàng tắt ngóm ở đầu đường ray hơi uốn lượn, bốn
bề lại một lần nữa chìm trong yên lặng.

Không biết từ lúc nào trời đã bắt đầu mưa trở lại.

Bóng đêm được bao quanh bởi một đường viền với những đường nét

mềm mại, khiến người ta thấy có chút dịu dàng.

Tôi chống cả hai khuỷu tay lên đầu gối, đan hai tay trước mặt và chăm

chú nhìn trời mưa.

Yuko lặng lẽ khóc mà không phát ra một tiếng động nào.

Còn tôi vẫn tiếp tục im lặng.

Có lẽ giọt nước mắt đầu tiên của nàng đã rơi xuống cùng với mưa.

Tôi nhẹ nhàng ôm lấy vai nàng, mơ hồ dự cảm về mất mát.

Yuko thả lỏng người và dựa vào tôi, bằng cả cơ thể.

"Inoue à," Yuko thì thầm. "Tớ yêu cậu, hơn bất cứ ai..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.