TÔI VẪN NGHE TIẾNG EM THẦM GỌI - Trang 87

"Nghe nói cậu cũng chạy phải không?" Takasawa hỏi.

"Giờ thì tôi không chạy nữa rồi."

"Vậy à, thế thì tiếc thật. Tôi đang định chạy thi với cậu một phen."

Gã tỏ vẻ như nuối tiếc thật sự.

Nếu đó chỉ là xã giao thì gã diễn quá giỏi, còn nếu là thật thì tôi không

thể hiểu được ý đồ của gã.

Một gã thuộc liên đoàn thể thao của một trường đại học lại đi thi đấu

với một kẻ trượt đại học để làm gì cơ chứ?

"4'21"7." Takasawa nói, "Kỷ lục chạy một dặm của cậu."

Tôi nhìn gã, cảm thấy hơi kinh ngạc.

"Đúng vậy. Anh đã nghe cô ấy nói à?"

"Ờ, như tôi nói lúc nãy ấy, tôi đã được nghe Igarashi kể rất nhiều

chuyện về cậu."

Tôi nhìn Yuko, nàng cũng nhìn lại với một vẻ mặt khó đoán.

Đúng vậy đấy...

Tôi khá ngạc nhiên vì Yuko vẫn còn nhớ được.

Nhưng tôi còn kinh ngạc hơn với gã Takasawa, kẻ có lẽ mới nghe đến

con số này duy nhất một lần mà đã nhớ như in trong đầu.

"Tại sao lại là một dặm mà không phải là 1500 mét?"

"Nếu là 1500 mét thì tôi sẽ không biết đâu là vị trí xuất phát. Còn nếu

nói một dặm thì dù bắt đầu chạy ở đâu, cứ chạy đủ bốn vòng là tới đích. Dễ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.