TÔI YÊU LUCIFER - Trang 76

Ở cạnh Sùng Hoa, hạnh phúc cô đạt được cũng chính là đau lòng.

Hạnh phúc có bao nhiêu, đau lòng liền sâu đậm bấy nhiêu. Cô luôn tự an ủi
mình: Sùng Hoa đã rất cố gắng rồi, rốt cuộc hắn sẽ từ từ thay đổi thôi,
thành ra, mặc kệ biết được bao nhiêu chân tướng, cô đều yên lặng mà chấp
nhận.

Nhưng mà… cô đã đến sát bờ giới hạn.

Sùng Hoa muốn ôm cô, cô lại lạnh lùng xoay lưng đi. “Để cho tôi yên

lặng một chút.”

“Em…” Một cây đuốc đột nhiên đánh úp vào trong lòng, Sùng Hoa

nổi giận, “Tôi đã rất nỗ lực, rất nỗ lực khống chế rồi! Vì em, tôi triệt để
buông tha cho tự do qua lại, em còn không bằng lòng cái gì? Những nữ
nhân kia cũng thật là, sao lại không kín miệng như vậy? Chuyện ngươi tình
ta nguyện, hà tất phải làm cho người người đều biết…”

“Đủ rồi!” Diễm Nhiên che lỗ tai kêu to, “Đủ rồi, đủ rồi, đủ rồi! Cậu đi

đi! Đừng bước vào cuộc sống của tôi nữa! Tôi chịu đủ rồi, tôi và cậu không
phải đồng loại… Tôi không chơi nổi, cũng sẽ không chơi! Cậu đi tìm Xảo
Tư đi… Hoặc là ai đó nguyện ý bao dung cậu… Tôi không được, tôi không
làm được…”

Một khi cảm xúc vỡ òa, cô rốt cục khóc lớn đến khàn cả giọng. Sùng

Hoa muốn ôm trụ cô, cô lại giãy dụa mãnh liệt, như một con thú bị nhốt
phát điên.

Trong cơn tức giận hòa cùng nước mắt của cô, Sùng Hoa phát hiện

một bộ mặt nhiệt tình dã man của cô, cũng trở nên mê muội thật sâu. Hắn
tin tưởng, không còn có nữ nhân khác có thể cho mình cảm giác giống vậy.

Có yêu thương, có dục vọng, muốn hủy diệt cô, lại càng muốn hảo hảo

che chở cho cô gái hơi có bệnh sạch sẽ, bề ngoài nghiêm cẩn mà nội tâm lại
nhiệt huyết này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.