TÔMẾCH VÀ THỦ LĨNH TIA CHỚP ĐEN - Trang 64

Xan-li đưa tay bịt miệng để khỏi bật lên tiếng kêu thảng thốt: đó chính

là chú em! Không hề vội vã, ông ta cầm lấy dây lưng có khẩu súng lục để
trên bàn và chậm rãi thắt vào bụng.

Xan-li lạnh người đi. Không một tiếng động, em luồn ra khỏi văn

phòng, đứng dán mình vào tường. Sê-ríp đi lướt qua sát người em. Chờ cho
tiếng bước chân của ông vang lên ngoài thềm, Xan-li liền chạy ngay vào
phòng. May mắn làm sao, ngăn kéo bàn giấy lại đang mở. Tay em sờ phải
lần thép lạnh ngắt của cái cùm. Việc ấn khóa trở lại vào ổ khóa cùm em chỉ
làm trong nháy mắt.

Em đóng ngay ngăn kéo bàn lại và cũng không cần lo đóng cửa văn

phòng, em vội chạy ngay lên cầu thang.

Run rẩy vì nóng ruột, Tô-mếch túm ngay lấy tay Xan-li.

- Sao, sao rồi Xan-li? - Cậu hỏi.

- Không sao, không sao cả, anh Tôm-my!

- Còn chìa khóa?

- Ôi, em đặt lại vào ngăn kéo rồi… - cô bé thì thầm.

- Lạy chúa, có chuyện gì xảy ra trong nhà thế này? - bà A-lan kêu lên,

cầm nến chạy ra hành lang.

- Nhìn thấy Tô-mếch và con gái, bà chưa kịp hỏi điều gì thì chàng

thủy thủ trưởng - vốn thính nhạy như một con sếu - đã phát hiện ra, và bằng
giọng ồm ồm an ủi bà:

- Xin bà chớ nên lo lắng. Hóa ra vị sê-ríp rất lo xa của chúng ta nói có

lý. Không thể nào quá tin vào bọn In-đi-an được. Chắc là chúng nó cãi cọ
nhau chuyện gì đó rồi làm ầm lên như bị ai lột da không bằng! Đám thiếu
niên của chúng ta cũng phải thức giấc kia kìa! Ta hãy xuống dưới kia xem
có chuyện gì nào!

Chính vào lúc ấy, những tiếng thét giận dữ có điểm thêm những tiếng

súng nổ lẻ tẻ bắt đầu rời khỏi ngôi nhà, mỗi lúc một xa hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.