TÔN TỬ TRUYỆN - Trang 465

bụng dạ thế nào đó nên ra nhà xí thôi chứ chẳng đi đâu xa. Nhưng đến khi
ra nhà xí quay về, vẫn không thấy người lính ấy trở lại, Trương Tương Cát
bỗng chột dạ. Nửa đêm gà gáy, anh không muốn làm mất giấc ngủ của mọi
người, bèn rón rén về chỗ nằm của mình, im lặng chờ thêm lát nữa. Sau
cùng không thể đợi thêm được nữa, Trương Tương Cát liền đánh thức mọi
người dậy để hỏi xem Triệu A Đông đi đâu, những người khác đều lắc đầu
không biết. Một người lính hàng ngày thân mật gần gũi với Triệu A Đông
nhất nói, ba hôm trước có một người đồng hương đến gặp Triệu A Đông, từ
đó thấy anh ta trở nên uỷ mị, ít nói, âu sầu buồn bã, trong mắt anh luôn
luôn ứa lệ, hỏi anh có việc gì thương tâm đến thế, anh cũng không chịu nói
ra. Thấy mọi người chẳng ai biết gì chuyện này, nên cứ tạm để yên thế đã,
chờ hôm sau trời sáng rồi sẽ đi tìm. Trương Tương Cát ngả lưng nằm
xuống mà như nằm phải gai, trăn trở mãi cũng không tài nào chợp mắt.
Nằm đây trằn trọc mà chịu tội, chẳng thà dậy quách cho xong rồi đi ra
ngoài thử tìm xem, dù chỉ thấy một tia hy vọng. Rất có thể vì chinh chiến
nhiều năm, tận mắt nhìn thấy bạn bè mình theo nhau ngã xuống, mỗi lúc
như thế, Trương Tương Cát thường hay nghĩ đến khía cạnh xấu nhiều hơn,
trong óc anh chẳng hiểu tại sao toàn hiện ra những dự cảm không hay, và
không lâu sau, dự cảm đó thường trở thành những hiện thực sờ sờ trước
mắt. Anh nghĩ rằng, người đồng hương đến tìm Triệu A Đông ba hôm
trước, nhất định như mọi người dự đoán rằng đã mang đến cho anh ta một
tin gì không lành, cho nên mới khiến anh ta rưng rưng nước mắt mất hồn
mất vía như thế. Anh thực sự lo cho Triệu A Đông không chịu nổi trận đòn
tình cảm đến bất ngờ như thế này, chẳng may nếu có bề nào… Vừa nghĩ
thế, Trương Tương Cát vừa rảo bước chân. Ngõ phố ngoằn ngoèo, màn
đêm bao la, Trương Tương Cát phóng tầm mắt đi tìm ở mọi phía không có
mục tiêu nào rõ ràng, hầu như mỗi một ánh sao mập mờ đều là một tia hy
vọng, mong sao trong ánh mập mờ đó tìm ra được một dấu vết gì chăng.
Bỗng nhiên anh phát hiện thấy từ trong một căn phòng thấp bé cách đó
không xa ở phía trước lọt ra một ánh đèn leo lét, có khi Triệu A Đông đang
ở đó cũng nên. Một tia sáng chợt loé lên trong đầu, không kịp nghĩ gì thêm,
mặc cho dưới chân mặt đường khấp khểnh khiến anh mấy lần xuýt ngã,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.