TÔN TỬ TRUYỆN - Trang 554

của đêm khuya, rồi ánh lửa rực rỡ, chiếu cho cả cánh rừng mới tối đen trở
nên rực sáng. Trong ánh lửa thấy bốn phía người ngựa rầm rầm, quân Ngô
từ các nơi ùa tới như ong. Quân Sở vốn đã rời rã, thấy thế trận này hoảng
sợ chạy túa ra bốn phía lẩn trốn. Nang Ngoã một mình tả xung hữu đột,
mang hết hơi tàn ra để phá vòng vây, đang định trốn chạy sang bên trái, một
vị tướng của quân Ngô đã chặn ngay lại, trong tay đang nắm chắc cửu hoàn
đại khảm đao hét lên như trời long núi lở:

– Nang Ngoã kia! Định chạy đi đâu! Có ta là Phu Khái đây!

Cùng lúc ấy, mỏm đá bên kia cũng tù và rúc lên xen tiếng trống giục, đèn

đuốc sáng tưng bừng, trong ánh lửa, quân Ngô ào tới như nước vỡ bờ, vị
tướng đi đầu lăm lăm trong cây song nhẫn hắc anh thương, quát lên như
tiếng sấm:

– Này Nang Ngoã, người còn nhớ Bá Bỉ, con trai của Bá Khước Uyển

hay không? Còn không mau xuống ngựa đưa tay chịu trói đi à?

Nang Ngoã nghe thấy thế, bất giác thấy ớn lạnh xương sống: Chết cha!

Bên trái là Phu Khái em trai của Hạp Lư, bên phải là kẻ thù không đội trời
chung Bá Bỉ, hôm nay kẻ thù gặp nhau trên đường hẹp, chắc chắn rằng bọn
chúng sẽ chẳng tha mình, cần tìm cách thoát thân ngay. Người đời thế nào
cũng trội về một mặt nào đó. Nang Ngoã giống như một chạch, vừa nhẵn
vừa trơn, mặt giỏi giang nổi trội nhất là giỏi trốn, vội hô to:

– Sử tiên phong đâu! Mau cản tướng địch lại cho ta – Đang lúc Phu Khái

và Bá Bỉ để ý sang chỗ Sử Hoàng, Nang Ngoã thúc ngựa trốn mất, trong
nháy mát đã không thấy tăm hơi đâu nữa.

Sử Hoàng phụng mạng đành tế ngựa lên trước giơ cao tay thương lên:
– Tên phản tạc táo gan kia dám ra đây làm càn, ta là Sử Hoàng sẽ đọ sức

với ngươi. Hãy nhìn đây – Còn chưa nói hết câu, cây thương đã lao tới
nhằm trúng tim Bá Bỉ.

Bá Bỉ cũng dùng thương đánh lại.
– Khá lắm! – mũi thương của Sử Hoàng bị gạt bắn đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.