TÔN TỬ TRUYỆN - Trang 644

thùng, mà như một ngọn lửa cháy đùng đùng… ả lúc thì tỏ ra suồng sã, lúc
lại tỏ ra nũng nịu, cười khanh khách, hôn chùn chụt, rồi nhẹ nhàng mơn
man, rồi êm ái ngả mình. Đã lâu ngày rời xa cung cấm và các phi tần, Ngô
vương chịu đựng làm sao nổi trước sự quyến rũ và khêu gợi đó, liền mê
man ôm lấy người đàn bà ấy vào lòng rồi nới áo cởi xiêm, cùng nhau vào
màn. Đêm ấy Hạp Lư đã sống một đêm thực sự là ngọt ngào, thực sự là
sung sướng, nhưng cũng quá mệt mỏi, xong mọi chuyện rồi, lăn ra ngủ như
lợn, ngày hôm sau, mặt trời lên tới ba con sào, mới uể oải dụi mắt trở dậy.
Thế nhưng, vừa mắt nhắm mắt mở, đã nhìn ra người nằm kề bên mình là
một mụ già ngoài bốn mươi tuổi, mặt ả đầy những nếp nhăn, nhau nhúm
như một bông cúc héo; mặt đã choắt lại gầy, ngũ quan như dồn cả lại một
nơi, như một trái hạch đào héo nắng; phấn sáp bôi lên, bản mặt ả như da
một quả bầu bôi vôi như một quả bí đao mọc nấm, như một bãi phân lừa bị
ngấm sương, môi ả được bôi son, trông chẳng khác gì đít khỉ… Hạp Lư
nhìn thấy thế, bất giác quẫy ra khỏi giường như một con cá, kêu rú lên:

– Quân bay đâu!

Nội thị nghe tiếng gọi vội bước vào cung vái dài:
– Đại vương có điều gì truyền dạy ạ?
– Gọi võ sĩ vào đây! – Hạp Lư gầm lên.

Một lát sau, hai võ sĩ hùng dũng, lăm lăm dao sắc trên tay bước vào

cung.

Hạp Lư ra lệnh:
– Con mụ yêu ma kia ở đâu lại chui vào long sàng của ta, hãy mau lôi ra

chém đầu!

Võ sĩ phụng mệnh nhào lên giường, lôi mụ già từ trong chăn ra, trói gô

lại, kéo ra ngọ môn để chém đầu, mụ già oai oái luôn mồm kêu oan.

Mụ già ấy oan thật, ả vốn là Giai Lệ Phi, một sủng cơ của Sở Bình

vương, một là bản thân ả càng lớn tuổi thì sắc đẹp phôi pha, hai là Bình
vương có mới nới cũ, cùng với thời gian, ả trong cung ngày càng bị thất
sủng, nhất là từ sau khi Mạnh Doanh vào cung, ả càng bị ghẻ lạnh, ruồng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.