TÔN TỬ TRUYỆN - Trang 684

lập công cao, chơi trội với mọi người, không ngờ tướng của quân Tần lại
ghê gớm thế, binh lính tướng sĩ vốn thống lĩnh trong tay Phu Khái lúc này
đây bị đánh cho tan tác, không còn ra hồn nữa.

Trận đầu bất lợi, tổn tướng hao binh, Ngô vương Hạp Lư ngầm rên rỉ

trong lòng, hỏi kế quần thần. Qua một lát trầm ngâm, Tôn Vũ trịnh trọng
nói:

– Quân đội, ví như một thứ hung khí, phải năng dùng mà không được giữ

lâu. Đất Sở vốn rộng bao la, lòng dân nước Sở còn chưa phục, ngày nào
thần xin với chúa công cho lập Mê Thắng lên làm vua, để vỗ về lòng dân
nước Sở, chính là lo đến sự biến hôm nay. Thế mà lúc này đây, quân ta đã
lan tràn trên đất Sở, đã đánh chiếm kinh đô của họ, oai phong của nước
Ngô như mặt trời giữa lúc ban trưa, chi bằng ta sai sứ sang thông đồng với
nước Tần, hứa sẽ phục hồi vua Sở; cắt vùng giáp ranh miền tây nước Sở, để
rộng biên cương nước Ngô, chúa công cũng chẳng phải là không có lợi.
Nếu còn tiếc mãi cung vua nước Sở, cầm cự lâu dài với nước Sở, người Sở
sẽ có ngày vùng lên, người Ngô do kiêu mà sinh nhác, lại thêm nước Tần
như hổ như lang, chỉ thấy hại mà không hề có lợi.

Ngũ Tử Tư tán thành ý kiến và chủ trương của Tôn Tử, Hạp Lư ra lệnh

rút quân và nói:

– Nguyên soái nói rất có lý, với đà như nước cuốn thế này, rút quân về

lại Cô Tô.

Không ngờ quân lệnh ban ra, Bá Bỉ lại ngang nhiên chống lại:
– Quân ta từ khi rời biên giới nước Ngô, dọc đường thế mạnh như chẻ

tre, năm trận chiếm được Sính đô, nay gặp quân Tần đến cứu, không đánh
mà rút quân, không sợ người đời cười cho à? Xin đại vương cho bản tướng
hai vạn tinh binh, ắt đánh cho quân Tần mảnh giáp không còn; nếu đánh
không thắng, xin chịu theo quân pháp.

Ngô vương Hạp Lư lúc này bỗng trở nên con người không hề có chủ

kiến, nghe nói sao cũng thấy bùi tai, và điều quan trọng hơn là còn quyến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.