TỔNG TẬP TRUYỆN MA CỦA NGƯỜI KHĂN TRẮNG - Trang 1004

Cảnh ngạc nhiên:
- Chắc là khách vãng cảnh chùa?
- Người ta đợi anh đó!
Cảnh tưởng mình nghe lầm:
- Ai mà đợi tôi chốn này?
Anh tiều phu cười ý nhị:
- Vậy mà có người đợi anh từ rất sớm. Lại là một cô gái nữa.
Anh ta nói xong bỏ đi thẳng lên núi và đi rất nhanh khiến cho Cảnh cố gắng
bước nhanh theo để hỏi thêm thì cũng không làm sao theo kịp. Khi nhìn lại
đã thấy mình tới bên cổng chùa. Đúng là chùa Lạc Cảnh.
Việc đầu tiên của Cảnh là đi thẳng ra sân sau, dừng lại bên ngôi mộ không
bia của Thu Xoan. Anh cất tiếng nói đủ cho người dưới mộ nghe được:
- Tôi đã làm theo lời ủy thác của cô rồi, Thu Xoan ơi!
Đã chuẩn bị trước nên Cảnh lấy ra bó nhang, một bó hoa huệ trắng, anh đặt
nó trước đầu mộ, đốt nhang và khấn:
- Nếu đúng như những gì cô Ngọc Tiên nói thì hôm nay tôi đã giải thoát
được cho cô rồi, cái vông mà lâu nay cô bị Ba Thạnh nhốt trong hủ cũng đã
được thả ra và giờ đây thay cho cô cái bình đó vào trong một cái quách và
chôn nó sâu trong lòng đất. Vĩnh viễn cô sẽ không còn gặp hiểm nguy nữa.
Anh đứng nhìn nhang cháy, khói tỏa ra và bay quyện thành những hình mà
thoạt nhìn cũng có thể nhận ra đó là hình cánh hoa quen thuộc.
Cảnh kích động với hình ảnh đó, anh lại khấn:
- Như vậy cô đã chứng giám rồi đó, tôi mừng cho cô! Xin vông linh cô hãy
yên long mà an nghỉ, rồi đây…
Chợt có một giọng nói quen quen cất lên từ phía sau:
- Mong cho người ta yên nghỉ, tức là mong cho chết mãi mãi phải không thí
chủ?
Cảnh định quay lại thì giọng nói đó đã nhắc:
- Trong lúc cúng vái không được quay nhìn nơi khác. Hãy tiếp tục thể hiện
tấm lòng thành của thí chủ đi, nhưng nhớ là đừng cầu nguyện cho cô ấy yên
nghỉ vĩnh hằng…
Cách nói là của ni sư trụ trì, nhưng giọng thì có hơi khác, nhưng Cảnh vẫn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.