vé quay ra, Tuấn Khanh đã đụng phải Hương Lan đang xếp hàng phía sau.
Anh vừa thích thú, vừa ngạc nhiên:
- Ủa, cô cũng về chung tuyến đường với tôi sao?
Hương Lan mở to mắt, dáng điệu buồn:
- Có thể chung tuyến nhưng lại cách xa đường đất vì mỗi người ở mỗi địa
phương khác nhau.
Tuấn Khanh xốc chiếc túi nặng trĩu một bên vai, cười thật tươi:
- Được gần gũi thêm vài giờ cũng đã tốt lắm rồi. Còn những gì chưa nói hết
ta tranh thủ nói kẻo không còn cơ hội. Nào, để tôi mua vé giùm cô.
Rồi không chờ nhận tiền của Hương Lan đưa, Tuấn Khanh quay lại mua
thêm một tấm vé nữa. Lúc sau anh quay ra kéo tay cô:
- Đi, xe đậu ở đàng kia!
Với mớ hành lý cũng không nhẹ nhõm gì, Hương Lan lục tục theo sau Tuấn
Khanh, lòng ngổn ngang trăm mối. Quyết định trở về quê với Hương Lan là
sự miễn cưỡng chứ chẳng phải cô có ý muốn quay về. Bởi cô rất sợ cha mẹ
mình chưa hiểu ra vấn đề lại tiếp tục ép con. Mà lấy một người không
thương lúc này càng không thể chấp nhận vì trái tim cô đã có nơi vương
vấn. Ôi, phải chi cô có thể nói ra được điều mong muốn. Ngồi yên vị ở
hàng ghế đầu tiên xe nhưng Hương Lan cứ thở dài liên tục. Thỉnh thoảng,
cô lại liếc sang phía Tuấn Khanh rồi quay đi khi không bắt được tín hiệu
nào nơi anh. Khoảng thời gian chờ đợi chiếc xe bán đủ vé khởi hành cũng
hơi lâu nhưng Tuấn Khanh chỉ nói với cô mỗi một câu:
- Nếu có say xe thì hãy uống thuốc vào.
Hừm, thế mà cứ tưởng anh ta sẽ nói với mình câu quan trọng nhất đời
người kia chứ. Trái tim Hương Lan thầm hậm hực trong lồng ngực và vẻ
mặt cô thì cau lại như kẻ vừa nhấm phải ớt cay. Cô chẳng thèm đáp lại lời
Tuấn Khanh, mắt đăm đăm nhìn thẳng về phía trước. Lúc chiếc xe bắt đầu
lăn bánh để tách bến cô mới nghe Tuấn Khanh hỏi tiếp câu thứ hai:
- Bộ cô không thích về nhà sao mà trông buồn quá vậy?
Hương Lan nhếch môi như người ốm không thể gượng nói nổi:
- Buồn hay vui là tâm trạng của riêng tôi, anh cần chi biết đến.
- Nhưng chúng ta đã là bạn, chẳng lẽ lại không quan tâm tới nhau.