TỔNG TẬP TRUYỆN MA CỦA NGƯỜI KHĂN TRẮNG - Trang 118

Lễ hỏi của Hương Lan được tổ chức trước đám cưới một ngày. Tuy đã đồng
ý lấy chồng cô vẫn thấy lòng buồn nao nao buồn. Thế là cô chỉ còn trọn vẹn
một ngày làm con gái. Qua khỏi đêm mai cô đã biến thành người phụ nữ có
chồng. Hai tiếng “có chồng” thật đơn giản nhưng sao dễ sợ quá, giống như
bản án tù chung thân vậy.

Trong chiếc áo dài màu xanh hy vọng bằng thứ vải lụa tơ tằm đắt giá mà
đàng trai đã may cho, trông Hương Lan thật đẹp dù nỗi buồn vẫn chứa đầy
trong mắt. Bởi niềm hy vọng của riêng cô đã lịm tắt, cô chỉ biết cúi đầu
chấp nhận sự đặt để của ông Trời. Cầu mong người chồng của cô có cái đầu
hiểu biết và tấm lòng nhân hậu, thương yêu. Chỉ thế thôi, Hương Lan chẳng
dám ước ao gì hơn nữa:
- Đã sửa soạn xong chưa? Ra chào đàng trai mau.

Tiếng thúc giục của ai đó, Hương Lan cũng chẳng buồn quan tâm. Cô thẫn
thờ bước ra khỏi phòng, khi tấm rèm được vén sang một bên, không hồi
hộp cũng không cảm thấy run rẩy như tâm trạng chung của các cô dâu.
Hương Lan chẳng ngước mặt nhìn ai, cô cúi đầu chào những người của họ
đàng trai rồi rót rượu nói lí nhí câu mời. Cho đến lúc nhận sính lễ, sự kiện
kinh ngạc đột ngột xảy ra. Hương Lan giật nảy mình bởi tiếng kêu:
- Ôi! Cô là cô dâu của tôi sao?
Âm thanh rất quen khiến Hương Lan không thể tảng lờ được. Cô ngó lên và
cũng bộc lộ sự thảng thốt:
- Là anh à!
Thì ra chú rể của Hương Lan chính là Tuấn Khanh chứ chẳng phải một gã
xa lạ nào khác. Thật thú vị biết bao, chắc ông Trời đã chiếu cố tới cô nên ra
tay đổi người chứ làm gì có chuyện hi hữu đến như vậy. Quá mừng rỡ,
Hương Lan quên là mình đang đứng trước mặt nhiều người đại diện cho cả
hai họ, cô tóm lấy tay Tuấn Khanh mà lắc:
- Gặp lại anh tôi mừng quá. Sao anh giữ kín chuyện để tới giờ này mới chịu
chường mặt ra?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.