Có lẽ không muốn để cho Bảo hỏi thêm lôi thôi, nàng ta ra lệnh lần nữa:
- Đi thôi!
Bảo không thể cưỡng lại, anh ta bước đi sau, chẳng khác một đứa bé
theo chân mẹ...
Bà Diệu Châu càng lúc càng lo lắng hơn, khi nhiệt độ trong người của
chồng cứ lúc lên, lúc xuống. Mà mỗi lần nhiệt độ tăng, thì ông Hưng cứ nói
lảm nhảm những gì liên quan đến người nào đó tên Xuân Ngọc. Có lúc ông
gào to lên như sắp bị ai đó rượt đuổi hay đe dọa tính mạng.
Đã thức cùng chồng suốt hai đêm kể từ khi ông được chuyển vào gian
phòng phía sau ngôi chùa Long Sơn này.
Chính Diệu Châu đã là người mang chồng vào đây theo một linh tính
mà cho đến giờ này bà cũng chưa tự giải được là tại sao. Chỉ biết rằng khi
chồng thoát chết vào đêm hôm đó, từ lúc chở ông Hưng vào bệnh viện,
thấy ông cứ chập chờn hoảng sợ hầu như với mọi người, tự dưng Diệu
Châu đã nghĩ đến một căn bệnh tà ma gì đó... Do có quy y tam bảo với sư
Thiện Tâm ở Long Sơn Tự này nên bà nghĩ ngay đến việc nhờ thầy giúp
cho. Cũng may khi chuyển ông Hưng tới thì vị sư già nhân đức đã đồng ý
cho tá túc ngay để trị bệnh, ông còn bảo rằng bệnh của Hưng không thể
chữa bằng thuốc thông thường được.
Từ hai ngày qua, ông Hưng được cho uống gần chục thang thuốc, chủ
yếu là an thần. Có dấu hiệu thuyên giảm. Tuy nhiên, từ giữa khuya hôm
nay cho đến giờ này tự dưng ông ta cứ run lên bần bật và cứ đưa tay lên
như tự xiết cổ mình. Bà Diệu Châu phải khó khăn lắm mới dùng khăn cột
được hai tay chồng lại và ngồi thấp thỏm chờ sư Thiện Tâm hết hồi kinh
sớm.
Vừa từ trên chánh diện bước xuống, sư Thiện Tâm đã hỏi ngay:
- Từ đầu hôm qua đến giờ con có tiếp nhận thứ gì từ nhà mang vào không?