TỔNG TẬP TRUYỆN MA CỦA NGƯỜI KHĂN TRẮNG - Trang 1415

- Bởi vậy mới mượn rượu giải sầu phải không! Thật là hèn, thật là bạc
nhược!
Lần này sau câu nói không có cái tát nào. Chứng tỏ Năm Tợ đã được
cảm thông...
Anh chàng lại nói:
- Anh biết là mình hèn, mà hèn nhất là việc anh luôn bị ám ảnh chuyện
ngày ấy em bị tên khốn nạn đó cưỡng hiếp, nhất là chuyện... chuyện...
- Chuyện cái bào thai!
- Đúng! Anh luôn nghĩ tới đứa con trong bụng em ngày đó không phải là
của anh! Anh hèn đến nỗi đã... đã muốn không nhớ tới em nữa?
Giọng nàng thổn thức:
- Tôi hiểu thân phận mình, nên khi bị nó chận đường làm nhục lần thứ hai
thì thay vì kêu la, tôi lại chọn cái chết! Tôi nhục mà không được cảm thông,
nên thà chết còn hơn!
Lúc ấy chợt từ trên cành cây phát ra tiếng động. Năm Tợ ngẩng lên nhìn,
chưa nhận ra người trên đó thì giọng nàng lại cất lên:
- Đồng bọn của tên khốn kiếp mà bấy lâu nay anh nhận là bạn nhậu! Chỉ có
anh là mắt mù mà thôi!
Vừa khi đó từ trên cành cây Chín Nhị bị ai đó đẩy xuống rơi nằm cách
chỗ Năm Tợ chỉ mấy bước.
- Chín Nhị!
- Tui... tui bị... bị mù mắt rồi!
Nhìn kỹ anh ta, thấy hai mắt Chín Nhị đầy máu, Năm Tợ hốt hoảng:
- Mắt... mắt của mày sao vậy?
Giọng nàng lại vang lên:
- Đôi mắt này ngày đó đã rình trong bụi rậm để nhìn cảnh thằng Hương hào
Cẩm cưỡng hiếp tôi! Nhìn cho sướng mắt mà không ra tay cứu giúp người
đang gặp nạn. Mà nạn nhân đó lại là vợ của bạn mình. Đôi mắt đó còn để
làm gì mà không hủy nó đi!
Chín Nhị gào lên:
- Tôi chỉ vô tình nhìn thấy mà thôi, chớ đâu cố ý! Còn chuyện ra tay can
thiệp thì... thì... ai dám can thiệp khi Hương hào Cẩm có súng trong tay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.