TỔNG TẬP TRUYỆN MA CỦA NGƯỜI KHĂN TRẮNG - Trang 1414

- Ai... ai như là…?
- Đúng là đồ vô tâm! Bởi vậy thù giết vợ đã sáu bảy năm rồi mà vẫn để cho
nó bình yên, hưởng thụ. Có biết nhục không Năm Tợ?

Sau câu nói là một cái tát vào mặt khiến Năm Tợ đau điếng. Nhưng anh
ta đã sáng đầu óc ra, reo lên:
- Có phải là... mình không? Út Hường?
Anh ta đã nhận ra giọng nói đó là của vợ mình! Cô vợ cưới chưa hơn
một năm, lúc đang mang bầu thì bị chết thảm!
- Út Hường! Đúng là em rồi!
Năm Tợ đưa tay chụp lấy, nhưng tay anh chỉ quơ vào khoảng không. Rồi
lại một cái tát nữa trúng vào má phía bên kia, kèm lời nói:
- Đã nhớ ai giết vợ mình chưa?
- Điều... điều đó...
Hai cái tát nữa lại giáng lên hai má, mà lần tát này đau hơn trước nhiều.
Và chừng như sự đau đớn ấy đã làm cho đầu óc anh ta sáng suốt ra và bạo
mồm bạo miệng hơn:
- Thằng Hương hào Cẩm?

Lúc ấy bỗng có một tràng cười phát ra. Giữa đêm khuya thanh vắng mà
nghe tiếng cười ấy, hẳn bất cứ ai nghe cũng phải rợn người. Tuy nhiên ẩn
trong âm thanh ấy là một trạng thái thê lương, sầu thảm đến nao lòng.
Năm Tợ tự dưng cũng đổi sắc giọng:
- Chính là nó! Nó đã hại đời em, rồi cũng nó bức em phải chết thảm, út
Hường ơi!
Chừng như hài lòng với câu nói của Năm Tợ, giọng trong bóng tối có vẻ
dịu lại:
- Phải chi lâu nay dám nghĩ như vậy thì tôi đâu vất vưởng, lang thang cảnh
một oan hồn như thế này!
- Mình ơi, anh đâu có ngờ chết rồi mà em cũng khổ như vậy. Lâu nay anh ở
thế cô, lại nợ ngập đầu nhà nó, nên không dám hé môi chuyện tội ác nó gây
ra. Bởi vậy...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.