TỔNG TẬP TRUYỆN MA CỦA NGƯỜI KHĂN TRẮNG - Trang 1498

trong tranh mà Duy vừa vẽ!
Trong lúc Duy chưa hoàn hồn thì nàng ta đã lên tiếng:
- Đã dám vẽ trộm người ta mà còn sợ nỗi gì nữa?
Duy lắp bắp:
- Cô... Cô là…
Nàng cầm bức tranh lên và cười:
- Cũng may là anh vẽ không dở nên tôi tha cho tội lạm dụng.
Bấy giờ nàng mới nhìn thẳng vào mắt Duy, giọng nói hơi nghiêm:
- Tôi thích người gan dạ như anh. Đã biết là nhà ma mà vẫn chui vào ở và
còn dám đùa cợt với ma nữa.
Bằng phản xạ tự nhiên. Duy đảo mắt nhìn xuống chân cô nàng. Người ta
thường cho rằng hễ là ma thì đứng không chạm đất, đằng này...
Chừng như hiểu ý Duy, nàng cười phá lên:
- Có những loại ma đi đứng giống như người thường, anh không ngạc
nhiên sao?
Duy không còn tự chủ nữa, anh phải vịn thành giường mới đứng vững, và
cho đến lúc này anh vẫn không tài nào nói câu gì cho rõ nghĩa. Trong lúc
nàng vẫn huyên thuyên:
- Đúng căn phòng này trước đây tôi đã ngủ. Anh không nghe người ta nói
nằm ngủ trên giường người con gái đã chết thì... Coi chừng bị nàng ta bắt
hồn đó!
- Thế… cô...
Thế là đến lúc ấy Duy mới thốt lên được, nhưng cũng dừng ngang, bởi
nàng như hiểu ý, đã chặn lời:
- Anh muốn hỏi liệu tôi có bắt hồn anh đi không chứ gì? Theo anh, anh có
muốn cùng đi với tôi không?
Nói đến đó nàng từ từ bước tới, đến rất gần bên Duy.
Người Duy như cứng đờ ra, anh nửa muốn vùng chạy, nửa lại muốn đứng
yên xem nàng làm gì. Mà cũng phải thôi, trước một mỹ nhân nhan sắc
quyến rũ nhường ấy, thì dù nàng có là yêu ma, liệu đã mấy ai đủ sức bỏ
chạy?
Hơi thở của nàng bắt đầu phả vào mũi Duy, anh ngửi được mùi thơm chết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.