TỔNG TẬP TRUYỆN MA CỦA NGƯỜI KHĂN TRẮNG - Trang 1547

- Chiếc áo và đôi giày đâu?
- Đã biến mất ngay lúc cha vừa ra khỏi nhà. Mà vừa rồi con thấy chúng ở
chỗ ngôi mộ.
Ông Mạn nhẹ thở dài:
- Ta quên khuấy mất.
Rồi ông chợt nhớ ra:
- Ta hiểu rồi! Sáng nay con nhìn thấy cảnh chiếc xe lao xuống vực là cách
mà Tuyết Lan muốn con hiểu là có người chết bằng cách đó. Chiếc xe lúc
sáng lao xuống là xe không, nhưng mười tám năm trước thì trong xe có đến
ba người! Cả ba đều đã chết. Trong đó có Tuyết Lan.
Miên thắc mắc:
- Sao cha rành chuyện ấy?
Giọng ông Mạn như tiếng kêu ai oán:
- Bởi ta chính là người làm cho chiếc xe mất thắng, lao xuống vực, trong
lúc họ vô tình không hay biết?
Miên ngơ ngác:
- Cha nói thế có nghĩa là... là...
- Là kẻ giết người!

A Miên lần đầu tiên nghe cách nói chuyện đầy xúc động của cha. Anh đưa
mắt nhìn thẳng vào cha. Ông Mạn hạ thấp giọng hơn:
- Mà kẻ giết người có dự mưu. Nạn nhân lại chính là người yêu của mình.
Còn gì ác và đáng nguyền rủa hơn!
Ông bất ngờ hỏi:
- Chiếc khăn tay còn không?
A Miên móc nó ra khỏi túi:
- Còn đây, cha.
Ông cầm lấy, mở rộng chiếc khăn ra, nhìn vào hình thêu, nấc lên:
- Đóa lan Hồ Điệp là tên của nàng ấy, còn ba chính là con bướm này. Ba là
Điệp chớ không phải A Mạn như con và mọi người biết giờ đây.
Không để cho Miên hỏi lôi thôi, ông chủ động kể tiếp:
- Mười tám năm trước, trên chiếc xe nhà của Tuyết Lan, trên đường đi Đà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.