TỔNG TẬP TRUYỆN MA CỦA NGƯỜI KHĂN TRẮNG - Trang 1557

- Ở đó, cách vài trăm mét, nhưng giờ này không ai mở cửa, vả lại…
- Vả lại thế nào? Có phải Béc-na đã cấm chị không được giúp tôi chớ gì?
- Dạ, dạ không. Tôi phục tùng bà, thưa bà Béc-na.
Thấy thái độ của chị ta. Y-vôn cũng nguôi cơn giận.
Cô dịu dàng hỏi:
- Chị làm ở đây được bao lâu rồi?
- Dạ, gần hai năm.
- Còn trước kia?
- Dạ, làm công nhân cạo mủ.
Một ý hay, lóe lên trong đầu, Y-vôn hỏi tới:
- Nhà chị ở đâu?
Chỉ tay ra màn đêm, chị ta đáp:
- Dạ, phía bên kia, chỗ ban ngày bà nhìn thấy nhiều nhà lá lụp xụp đó.
- Ngày mai chị dẫn tôi sang đó được không?
- Dạ, được chớ.
Đáp xong chị ta lại tỏ vẻ hoảng hốt:
- Mà chắc không được đâu. Ông Béc-na mà biết chắc ổng giết tôi mất!
Y-vôn nhíu mày:
- Sao vậy? Đi qua đó cho biết sinh hoạt của công nhân thì có gì mà sợ. Bộ
Béc-na cấm chị phải không?
- Dạ… dạ...
Thấy chị ta ấp úng mãi, Y-vôn phải trấn an:
- Thôi được, sáng mai chị cứ dẫn đường rồi tôi sẽ tự đi. Mà hay là chị xem
có ai biết nói tiếng Pháp, nói họ giúp tôi cũng được. Tôi chỉ muốn trước khi
về Pháp, biết được đời sống công nhân ở đây mà thôi, tôi cần báo lại cho bố
tôi biết, để có cải thiện, giúp cho đời sống họ khá hơn.
Nghe xong, thái độ của chị người làm đổi khác ngay:
- Thôi được rồi, sẵn sáng mai tôi được ông Béc-na cho nghỉ nửa ngày, tôi sẽ
dẫn bà về nhà chơi cho biết. Nhưng bà nhớ là đừng cho ông biết, tôi không
muốn...
Vỗ vai chị ta, Y-vôn thân thiện:
- Chị khỏi phải lo, tôi sẽ giấu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.