TỔNG TẬP TRUYỆN MA CỦA NGƯỜI KHĂN TRẮNG - Trang 1561

Sao-leng nhẹ lắc đầu:
- Tôi cũng không biết, ở đây người ta gọi nó là ma rừng!
- Ma rừng? Nhưng tại sao cháu của chị bị chết? Và tại sao cô ấy lại gọi tên
chồng tôi?

Trước những câu hỏi dồn dập, Sao-leng càng bối rối và cuối cùng chị lại
một lần nữa quỳ lạy cô chủ:
- Xin cô đừng hỏi nữa. Tôi lạy cô, nếu cô muốn tôi còn sống…
Trước tình hình đó Y-vôn đành không hỏi nữa. Nhưng chỉ được một lúc, cô
chợt nhớ và lấy ra mẩu báo cũ còn lưu giữ, đưa ra trước mặt người giúp
việc của mình:
- Chị biết chuyện này?
Tất nhiên là chị ta không biết, bởi báo viết bằng tiếng Pháp. Y-vôn phải đọc
và nói lại bằng thứ tiếng Pháp đơn giản như nãy giờ cô nói, lúc này Sao-
leng mới gật đầu:
- Đúng, có chuyện đó.
- Phải chăng một trong hai nạn nhân là cô gái cháu của chị?

Chỉ một cái gật đầu nhẹ, rồi Sao-leng lại im lặng, bần thần. Chị chợt bước
ra cửa phòng như chạy trốn. Y-vôn phải van lơn:
- Chị cứ ở lại đây với tôi, tôi sẽ không hỏi gì nữa vì tôi đã đoán biết được
một phần rồi…
Sao-leng chẳng đặng đừng phải lưu lại, nhưng xem ra chị tỏ ra khá mỏi
mệt, kiệt sức. Y-vôn lấy chăn gối cho chị ta nằm ngủ cạnh mình, tuy nhiên
Sao-leng lại từ chối quyết liệt:
- Cô cho tôi ngủ ở dưới gạch được rồi, chỉ cần trải chiếc chiếu.
Chị ta ra ngoài lấy chiếu và trở vào với một chiếc lá khô có lẽ đã được cất
giữ lâu ngày, đưa cho Y-vôn:
- Người dân tộc chúng tôi dùng loại lá này để cho ma rừng tránh xa. Bà thử
để dưới gối rồi bà sẽ ngủ ngon.
Nhìn chiếc lá mà chẳng biết là lá gì, nhưng Y-vôn cũng chiều lòng, nhét
ngay dưới gối. Cô tắt bớt đèn để dễ ngủ, vừa nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.