TỔNG TẬP TRUYỆN MA CỦA NGƯỜI KHĂN TRẮNG - Trang 1607

Người Khăn Trắng

Tổng tập truyện ma của Người Khăn Trắng

NGƯỜI ĐẸP VƯỜN TRÚC ĐÀO

Vào những năm 1948 - 1950, trên những chuyến xe đò liên tỉnh từ Sài
Gòn về miền Tây thường rất ít khách. Nhất là ở chuyến xe “tài nhì”, tức xe
chạy trễ, chuyến cuối lại càng ít người đi hơn.

Chuyến xe chạy Sài Gòn - Vĩnh Long khi tới Bắc Mỹ Thuận thì trên xe
chỉ còn đúng năm người: Hai cậu con trai vốn là sinh viên học ở Sài Gòn về
quê nghỉ hè, một đôi vợ chồng già có lẽ đi thăm con cháu ở xa về, trên tay
xách nách mang quá nhiều quà cáp và một cô gái mà suốt đoạn đường xa
chỉ thấy ngồi im rồi lại ngủ, gần như chẳng quan tâm gì đến chung quanh.

Hai anh chàng ngồi băng ghế sau cô gái, đến lúc này, khi khách đã xuống
gần hết mới chú ý đến người đẹp. Mà quả cô nàng đẹp thật, đẹp đến không
ngờ!

Linh, anh chàng đeo kính cận tỏ ra ngạc nhiên:
- Vậy mà nãy giờ mình không để ý. Đẹp quá, Đạt ơi!
Đạt, người ngồi cạnh nhưng mắt nhìn, vẻ thờ ơ:
- Ờ thì đẹp, nhưng mắc gì tới mầy, sao quan tâm dữ vậy?
Lời nói của Đạt hơi lớn, nên khiến cô gái phải quay lại nhìn. Linh lúng túng
thấy rõ:
- Mày… mày có im đi không thằng khỉ gió. Mày...
Người đẹp chỉ liếc qua hai anh chàng rồi lại tiếp tục im lặng. Xe bắt đầu
xuống phà. Đôi vợ chồng già có lẽ tới nhà nên gọi xe lôi, chất đồ lên khi
hành khách xuống phà. Do phải xách mấy túi đồ khá nặng theo, nên khi đi
một quãng xuống gần tới sông, Linh mới dáo dác tìm quanh, chẳng thấy cô
gái đâu, anh ta lại hỏi Đạt: - Cô ta đâu rồi?
Đạt chau mày:
- Cô nào?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.