TỔNG TẬP TRUYỆN MA CỦA NGƯỜI KHĂN TRẮNG - Trang 1618

Phan cố chống chế.
- Dạ, con đâu có...
Bấy giờ bà chủ mới chỉ vào người bên cạnh Phan, hỏi:
- Chứ ai nằm đó?
Từ trong chăn cô gái khóc rưng rức như tự giới thiệu sự hiện diện của
mình.
- Con đó còn hông ngồi dậy đi, còn nằm đến bao giờ!
Lúc này Phan mới dần tỉnh trí, anh bắt đầu hiểu: cô gái trong chăn kia mà
anh cảm thấy quen quen chính là cô con gái kiêu căng con chủ nhà trọ mà
hai tháng nay anh vẫn thấy mặt. Nhưng còn chuyện này... thì sao? Chính
Phan cũng không thể nào hiểu nổi, anh chỉ nhớ mang máng là đêm qua quá
say anh mò về nhà và ngủ vùi...
Như đã được chuẩn bị từ trước, người phụ nữ đứng phía sau được lệnh từ
vợ chồng chủ nhà đã bước tới đưa máy ảnh lên chụp liền mấy kiểu vừa lúc
cô gái như cố ý tung chăn để lộ mặt và phần thân trên ra.
Xong đâu đấy vợ chồng lão chủ bảo người chụp ảnh:
- Chị đi ra để chúng tôi giải quyết.
Bà chủ nhà quay sang chồng:
- Ông cũng vô nhà nghỉ đi, để tôi tính chuyện này.
Chờ mọi người ra hết rồi bà Lệ tên người chủ nhà mới nhẹ giọng hơn:
- Con Lan mày chưa dậy mặc đồ vô, còn chờ gì nữa?
Lan - cô con gái - lúc này mới chui hẳn ra khỏi chăn, kéo quần áo vứt bừa
bãi dưới nền gạch, mặc vào.
Quay sang Phan bà ta bớt gay gắt hơn:
- Cậu nghĩ sao mà làm vậy? Cậu có biết con gái tôi nó còn là gái tân, tháng
sau là chồng đi coi mắt rồi...
Phan lúng túng:
- Dạ thưa bà, con... con đâu có... con đâu...
Bà Lệ nghiêm giọng:
- Đến nước này nếu khôn thì cậu phải thành tâm. Tôi thật sự không ghét bỏ,
thù hằn gì cậu. Tôi muốn tìm một lối thoát cho cậu...
- Dạ, bà chủ giúp con!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.