của nó cũng khác xưa, khoan thai, sang trọng hơn...
Mọi sự diễn ra trong Bành gia khiến ai chứng kiến cũng đều phải kinh
ngạc. Vợ lớn Hai Tường từ một hoạn Thư, quyền sinh sát trong tay, giờ đây
trở thành một con hầu già, người nghễnh ngãng, nửa tỉnh nửa mê. Còn
Hường, đứa tôi đòi ngày nào giờ nghiễm nhiên trở thành bà chủ cả cơ ngơi
đồ sộ.
Biện lý Tường xin từ nhiệm trước sự bất ngờ của các đồng sự. Anh ta trở
về quê nhà sống cuộc đời ẩn dật, như một cái bóng mờ sau lưng cô vợ trẻ.
Lạ là Hường từ nào chưa từng làm chủ, mới lấy chồng ở tuổi mười bảy, vậy
mà đã tỏ ra chững chạc người lớn hơn người ta tưởng.
Mọi tôi tớ trong nhà đều được những ân sủng bất ngờ. Mỗi người được cấp
cho mười mẫu ruộng và một số tiền làm vốn. Ai thích về quê lập nghiệp thì
về, còn ai ở lại làm việc thì được đối xử công bằng, lương thưởng tăng hơn
nhiều lần so với trước kia.
Nếu Bành gia trước đây là chốn địa ngục của đám tôi tớ, thì bây giờ là thiên
đàng của họ. Những người từng bị đuổi việc trước kia nay cũng trở về rất
đông. Đối với họ thì cô chủ Hường là hạng nhất! Lạ một điều là gặp mặt
Hường ở đâu là Minh Nguyệt cúi mọp đầu không dám ngẩng lên. Mỗi lần
như vậy Hường chỉ đưa mắt nhìn rồi bỏ đi, không hề có cử chỉ gì biểu tỏ sự
hằn thù. Nếu lần nào có lên tiếng thì giọng nói của Hường nghe rất lạ,
giống như giọng của ai đó...
Người ta bảo rằng trong con người của Hường có một phần hồn của Xuyến.
Và chính Xuyến chớ không phải Hường, mới là người cai quản sản nghiệp
nhà họ Bành. Họ phải trả giá cho những tội ác từng gây ra.
Điều đó cũng phải thôi...