TỔNG TẬP TRUYỆN MA CỦA NGƯỜI KHĂN TRẮNG - Trang 1743

vụt đứng dậy không một lời từ giã hoặc đến xem tác phẩm của Lâm, cô đi
theo con đường mòn.

Lâm ngạc nhiên cảm nhận sự yên lặng khá bí ẩn của cô gái, anh chạy theo
khẽ gọi:
- Cô gì ơi! Cô ơi!
Cô gái dừng lại đưa mắt nhìn Lâm khi anh đến gần.
Không để cô gái lên tiếng, Lâm nói theo luôn:
- Chẳng lẽ khuôn mặt tôi đáng ghét lắm sao? Không một câu giã từ cô bỏ đi
như thế thì...
Cô gái cười nhìn Lâm, cắt ngang lời nói của anh:
- Gặp nhau như một cơn gió vô tình, từ giã làm gì cho luyến lưu hả anh.
- Nhưng cô cũng phải cho tôi biết tên của cô. Và còn nữa, cô không đến
xem hình của mình do tôi khắc họa lên sao? Một câu chê hay lời khen cũng
là ý kiến cho sự sáng tác của tôi mà.
- Không một câu chê mà chỉ là lời khen thôi. Tôi không đến xem vì tôi biết
rằng trong tranh người con gái ấy đẹp hơn tôi rất nhiều.
Lâm nhìn cô gái với ánh mắt trìu mến, anh mỉm cười:
- Làm sao cô biết được cô gái trong tranh đẹp hơn cô? Hình ảnh chỉ hiện
hữu trong tờ giấy trắng làm sao mà sánh được với người thật ở ngoài?
Cô gái không trả lời câu nói của Lâm. Cô đưa tay vuốt tóc cử chỉ thật dịu
dàng đáng yêu. Yên lặng một lúc, cô quay sang nhìn Lâm, thỏ thẻ nói:
- Ngày mai anh rời xa thị trấn này rồi, biết tên em làm gì. Gặp nhau rồi chia
tay nhau đó là quy luật trong cuộc sống mà.
Lâm vẫn bướng bỉnh đáp:
- Nhưng ít ra cũng phải biết tên người con gái trong tranh này. Dù sao thì
một cái tên, với nhau đâu phải là chuyện hẹp hòi.
Cô gái bước lại gần Lâm, đưa tay lấy đóa hoa trắng trên tóc của mình. Cô
đưa cho Lâm và nhẹ nhàng nói:
- Đây là tên của em, vậy công bằng chưa?
Rồi cô gái cười thành tiếng. Thoáng một cái,cô quay lưng bước đi không
một lời từ giã, không một cái hẹn hò.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.