TỔNG TẬP TRUYỆN MA CỦA NGƯỜI KHĂN TRẮNG - Trang 1979

ngoài kia. Cô có thấy chiếc tàu đó không?
Mỹ Lan có thấy gì đâu, cô lắc đầu:
- Không thấy, bởi tôi mới tới hồi trưa.
- Thảo nào...
Lan hiểu là anh ta đang chê mình điều gì đó, nên hỏi lại:
- Anh nói thảo nào là sao? Nói tôi không phải là dân rành biển hả?
Anh chàng vẫn giữ giọng dễ mến:
- Là người mới tới thảo nào cô không biết chỗ mà cô tắm lúc chiều là vùng
cấm. Nơi đó vừa nhiều sóng cao lại có đá ngầm, và còn nguy hiểm hơn là
những dòng nước xoáy ngầm bên dưới. Dân lặn biển chuyên nghiệp mà còn
tiêu mạng ở đó, nữa là...
Anh ta nói xong bước ra ngoài liền. Từ ngoài, anh ta nói vọng vào:
- Ở đây cách chỗ cô trọ không xa lắm, nhưng bây giờ là nửa đêm, cô nên
ngủ lại đây, sáng hãy về sớm!
Anh ta nói xong thì đi mất. Nằm trong lều, Mỹ Lan không an tâm, nên bật
dậy bước ra ngoài. Bầu trời đêm tối đen, phía trước cũng một màu đen, tuy
nhiên nghe tiếng sóng vỗ và thỉnh thoảng nhìn thấy đầu ngọn sóng trắng
xóa, cho Lan hiểu ở đây là bãi biển.
Nhìn quanh không thấy anh chàng kia đâu, cô đâm hoảng. Anh ta ở đây
cũng là một mối lo, nhưng dẫu sao thì anh ta cũng là người đã cứu mình, có
anh ta sẽ là một bảo đảm, hơn là phải ở lại một mình giữa một nơi cô tịch
và trong màn đêm như thế này!
- Anh gì ơi!
Lan kêu lần đầu hơi nhỏ, lần sau to hơn. Nhưng trước sau gì anh ta cũng
không lên tiếng.
- Hay là...
Cô nhìn xuống và mới phát hiện ra trên người đang khoác một chiếc sơ mi
của nam giới. Lúc này cô mới nhớ ra là lúc bị chìm thì mình đang mặc đồ
tắm, chắc là lúc cứu mình lên đây anh ta đã lấy áo của anh ta để mặc cho
mình.
- Anh ta đã... thay đồ cho mình sao?
Mỹ Lan giở vạt áo ngoài lên và thở phào. Bên trong vẫn còn nguyên bộ áo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.