TỔNG TẬP TRUYỆN MA CỦA NGƯỜI KHĂN TRẮNG - Trang 202

pyjama ra phố dạo mát. Ngoài căn phố lầy lội này thì ở phía kia đường là
phồn hoa đô hội. Chợt chân tôi dẫm phải chân ai. Tôi giật mình, một anh
thanh niên trạc tuổi tôi. Tôi xin lỗi anh, anh cười xòa:
- Có gì đâu hàng xóm láng giềng mà.
Thế là chúng tôi quen nhau. Anh ta hỏi bâng quơ:
- Ai giới thiệu cho anh thuê nhà ở đây vậy?
Tôi nói rõ tên anh bạn tôi và hỏi anh:
- Tại sao anh có vẻ quan tâm đến ngôi nhà đó quá vậy?
Anh ta cười bí mật:
- À, đó là căn nhà đặc biệt. Anh cứ ở rồi sẽ biết.
Thấy anh ta nói vậy, tôi hơi nghi ngại. Nhưng tiền đã trả rồi. Chẳng lẽ lại
bỏ đi. Tôi tặc lưỡi. Được ở trong căn buồng đầy đủ tiện nghi là tốt rồi. Ai
nói gì kệ họ.

Đêm đó tôi thao thức không ngủ được. Gần một giờ sáng mới chợp mắt.
Hình như có ai nắm chăn tôi đè lên người tôi, khiến tôi nghẹt thở. Tôi ú ớ
rồi mở choàng mắt. Trước tôi vẫn là khoảng đêm bao la, yên tĩnh. Và xa xa
là tiếng sóng vỗ rì rầm. Tôi tự cho mình huyền hoặc. Lát sau tôi thiếp đi
nhưng lại thấy bóng trắng xuất hiện, tôi hỏi:
- Cô là ai? Tại sao lại phá tôi?
Cô ta cười the thé:
- Tại sao anh lại vào phòng tôi, tại sao, đây là nhà của tôi. Anh làm tôi
nghẹt thở.
Tôi hoảng quá la ầm lên nhưng không ai nghe thấy cả. Cho đến khi mở mắt
ra thì trời sáng bạch rồi.
Đêm hôm sau tôi lại thấy hiện tượng như trên. Tôi thấy người con gái mặc
áo trắng toát rất đẹp, cô ta nhìn tôi như vô hồn. Cô nói:
- Tại sao ông lại vào phòng tôi? Tại sao?
Tôi ú ớ:
- Đây là chỗ tôi ở thuê. Cô là ai?
- Tôi à? Cô ta mỉm cười. Tôi là chủ của căn phòng này.
Tôi rú lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.