TỔNG TẬP TRUYỆN MA CỦA NGƯỜI KHĂN TRẮNG - Trang 301

Thiên Tùng khẳng định:
- Nam nhi phải dạn chứ sao?
Nguyệt Thư tự ái:
- Thôi về phòng kẻo mấy ổng nói mình chết nhát.
ThiênTùng mỉm cười nhìn theo mấy cô bạn lục đục kéo về phòng.

Các bạn đã ngủ.
Thiên Tùng ngồi bên khung cửa sổ ôm cây ghita vào lòng bắt đầu so dây
dạo nhạc.
Bài ca quen thuộc rung lên nhịp điệu êm ái.
“áo nàng vàng anh về yêu hoa cúc
áo nàng xanh anh mến lá sân trường”.
Khu nhạc viện này có hoa cúc không nhỉ, còn lá sân trường xanh chắc là
không có rồi.
Thiên Tùng mơ màng, không ngờ nhóm sinh viên lên Đà Lạt thực tập chứ
không phải vùng Tây Nguyên có sóc Bombo với tiếng chày giã gạo “cắc
cùm cum”
Ơ kìa, có phải tiếng chày? Một cơn gió từ xa thổi đến, Thiên Tùng rùng
mình, anh nghe văng vẳng trong gió một âm thanh kỳ quái, không phải
tiếng chày giã gạo rồi.
Tiếng gào rú của đêm đen thật hoang dại, thê lương.
Tiếng rú vừa dứt thì Thiên Tùng bỗng nghe tiếng khóc tỉ tê ai oán. Tiếng
khóc uất nghẹn như có gì oan ức. Thiên Tùng sợ hãi muốn thét vì anh vừa
nhìn thấy một bóng trắng ẻo lả, chập chờn ngoài khung cửa sổ.
Bóng áo trắng tiến sát bên khung cửa sổ, chưa bao giờ Thiên Tùng khiếp
đảm đến thế này.
Đôi mắt xanh lè như mắt mèo hoang nhìn Thiên Tùng như thôi miên. Giờ
phút này đây, hồn Thiên Tùng như bị treo ngược lên tận mây xanh.
- Ma... ma?
Thiên Tùng sợ đến chết điếng, khi bóng ma đưa bàn tay gầy guộc xương
xẩu trắng xanh vẫy vẫy anh, hai ống tay áo của bóng ma rộng thùng thình
phất phơ, phất phơ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.