TỔNG TẬP TRUYỆN MA CỦA NGƯỜI KHĂN TRẮNG - Trang 302

Khiếp đảm hồn kinh mà Thiên Tùng vẫn trố mắt nhìn.
Gương mặt ma nữ toát lên vẻ đẹp huyền ảo và gương mặt ấy thật sát mặt
Thiên Tùng, chỉ ngăn cách bởi song cửa sổ.
Bàn tay xương xẩu với qua song cửa sổ mơn trớn đầu Thiên Tùng. Thiên
Tùng thét lên, nhưng miệng anh tê cứng, tiếng thét chẳng thoát được ra
ngoài.
Và Thiên Tùng bỗng nhiên như hóa đá.
Buổi sáng, bò ra khỏi chỗ ngủ trước, Duy Bảo phát hiện ra Thiên Tùng
đang ngồi gục bên khung cửa sổ.
Duy B ảo đập vai Thiên Tùng lay gọi:
- Dậy dậy! Bộ mày ngủ gục ở đây hả Tùng?
- Tao…
Thiên Tùng choàng tỉnh dụi mắt ngơ ngác nhìn quanh:
- Trời sáng... rồi à.
- Ừ! Sáng rồi!
Thiên Tùng thẫn thờ vẫn chưa hết bàng hoàng khi nhớ đến hồn ma áo trắng
lởn vởn trước mắt.
Thật khôi hài, vừa mới chế nhạo lũ con gái chết nhát sợ ma, rồi chính mình
lại gặp... ma.
Giấu nhẹm chuyện này chẳng dám kể cho hai tên bạn chung phòng nghe,
cả mấy cô bạn gái nữa. Bọn họ cười có mà không dám ngẩng mặt lên.

Buổi thực tập đầu tiên, nhóm sinh viên được tham quan khu nhạc viện.
Thầy Việt Thái ân cần:
- Các em làm quen với nơi chúng ta thực tập trước rồi sau đó vào phòng
nhạc cụ, tôi sẽ giới thiệu với các em các loại đàn dân tộc.
Nguyệt Thư reo lên:
- Thầy tâm lý ghê cho tụi mình xem kỹ chỗ mình trú ẩn.
Tố Mẫn cười khúc khích:
- Xem kỹ để đỡ sợ ma đấy.
Cả lớp một lần nữa được dịp bình phẩm nhạc viện. Nguyệt Thư thắc mắc:
- Không biết ai thiết kế nhạc viện nhỉ? Cứ như tòa lâu đài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.