TỔNG TẬP TRUYỆN MA CỦA NGƯỜI KHĂN TRẮNG - Trang 333

Có cái gì kỳ bí trong nhạc viện này cả bọn không sao hiểu nổi.

Ban ngày mọi người thực tập, làm việc bên nhau, trò chuyện ríu rít. Khi
màn đêm buông xuống nhạc viện như chìm trong hoang liêu ghê rợn.
Càng lúc Nguyệt Thư thấy nhạc viện càng đáng sợ. Tường rêu xám xịt, các
phòng hoang lạnh.

Chẳng biết bên trong các phòng vắng lặng đó có gì không?
Buổi tối!

Gió thổi ào ào. Cơn giông kéo đến, tia chớp lóe sáng như xé bầu trời đêm.
Sấm nổ rền vang.
Mưa ào ạt trút nước.
Ngoài khung cửa sổ có tiếng hú dài ghê rợn, rồi tiếng rên hừ hừ... thê thảm.

Trong phòng, ba cô gái trùm chăn kín đầu nằm im thin thít trên giường.
Nguyệt Thư căng thẳng muốn nín thở.

Bỗng Nguyệt Thư thấy một bóng đen chờn vờn bước vào phòng.

Bóng đen đến bên giường cúi sát mặt Nguyệt Thư, huơ huơ chiếc lưỡi đỏ
như máu, hai bàn tay xương xẩu chụp vào chiếc mền Nguyệt Thư đang đắp.
Hồn Nguyệt Thư như treo ngược trên mây, nỗi khiếp sợ khiến Nguyệt Thư
lạnh toát gai ốc nổi khắp người.
- Ối! Ma... má... cứu tôi!
Tiếng thét của Nguyệt Thư rơi vào thinh lặng.
Hồn ma phất phơ, đảo tới đảo lui rồi là là ra khỏi phòng biến mất vào bóng
đêm, tưởng chừng như là chưa từng xuất hiện. Oan hồn ma chập chờn lù lù
hiện ra trong phòng mấy tên con trai.
Thiên Tùng, Duy Bảo, Nam Khang vẫn chưa ngủ.
Trời mưa, gió thổi vù vù. Điện cúp, ngọn nến cháy le lói không đủ sáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.