TỔNG TẬP TRUYỆN MA CỦA NGƯỜI KHĂN TRẮNG - Trang 337

- Đứa nào cũng nhìn thấy và bị ma nhát.
Thiên Tùng lắc đầu:
- Tao không hiểu tại sao cứ mỗi lần tụi mình nhắc ma hay bàn tán thì nó
xuất hiện và càng lúc càng nhiều nữa chứ.
Duy Bảo hoang mang:
- Hổng lẽ oan hồn ma nghe bọn mình nói chuyện?
Nam Khang buông gọn:
- Chắc chắn oan hồn ma vất vưởng khắp nhạc viện.
Thiên Tùng nói một cách quả quyết:
- Tao nhất định sẽ khám phá nhạc viện xem có gì đặc biệt, các oan hồn ma
ở đâu.
Nam Khang nhìn Thiên Tùng:
- Hồn ma ở đâu làm sao mày biết?
- Bởi vậy tao phải đi tìm.
Duy Bảo nói mơ hồ:
- Hồn ma từ giếng nước đi lên mày ạ!
Thiên Tùng lẩm bẩm hỏi một mình:
- Tại sao hồn ma kéo thằng Bảo ra nằm dưới đất ngủ?
Nam Khang ra vẻ hiểu biết:
- Tao nghe nói có người bị ma dẫn đi chơi giấu vào lùm cây không biết
đường về.
Không quan tâm đến lời của Nam Khang, Thiên Tùng bỗng hỏi:
- Ê, Bảo! Mày có bị té không? Ráng nhớ lại coi?
Duy Bảo nhăn mặt:
- Mày làm như tao là con nít vậy, lăn một vòng rớt xuống đất.
Thiên Tùng kết luận:
- Không té thì bị kéo.
Nam Khang gật gù:
- Đã bảo thằng Bảo bị ma kéo ra giếng nước mà.
- Ma giếng nước, lạ thật.
Vừa lúc đó Nguyệt Thư, Tịnh Đoan và Tố Mẫn lục đục kéo sang. Mặt
Nguyệt Thư có vẻ bơ phờ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.