- Đứa nào cũng nhìn thấy và bị ma nhát.
Thiên Tùng lắc đầu:
- Tao không hiểu tại sao cứ mỗi lần tụi mình nhắc ma hay bàn tán thì nó
xuất hiện và càng lúc càng nhiều nữa chứ.
Duy Bảo hoang mang:
- Hổng lẽ oan hồn ma nghe bọn mình nói chuyện?
Nam Khang buông gọn:
- Chắc chắn oan hồn ma vất vưởng khắp nhạc viện.
Thiên Tùng nói một cách quả quyết:
- Tao nhất định sẽ khám phá nhạc viện xem có gì đặc biệt, các oan hồn ma
ở đâu.
Nam Khang nhìn Thiên Tùng:
- Hồn ma ở đâu làm sao mày biết?
- Bởi vậy tao phải đi tìm.
Duy Bảo nói mơ hồ:
- Hồn ma từ giếng nước đi lên mày ạ!
Thiên Tùng lẩm bẩm hỏi một mình:
- Tại sao hồn ma kéo thằng Bảo ra nằm dưới đất ngủ?
Nam Khang ra vẻ hiểu biết:
- Tao nghe nói có người bị ma dẫn đi chơi giấu vào lùm cây không biết
đường về.
Không quan tâm đến lời của Nam Khang, Thiên Tùng bỗng hỏi:
- Ê, Bảo! Mày có bị té không? Ráng nhớ lại coi?
Duy Bảo nhăn mặt:
- Mày làm như tao là con nít vậy, lăn một vòng rớt xuống đất.
Thiên Tùng kết luận:
- Không té thì bị kéo.
Nam Khang gật gù:
- Đã bảo thằng Bảo bị ma kéo ra giếng nước mà.
- Ma giếng nước, lạ thật.
Vừa lúc đó Nguyệt Thư, Tịnh Đoan và Tố Mẫn lục đục kéo sang. Mặt
Nguyệt Thư có vẻ bơ phờ: