TỔNG TẬP TRUYỆN MA CỦA NGƯỜI KHĂN TRẮNG - Trang 366

để mất đi công lao tìm hiểu của bác Ngàn, bác ấy rất lo gìn giữ nhạc viện.
- Vậy nhạc viện có tầng hầm chứa kho báu là có thật.
- Lúc đầu, Tùng chỉ nghĩ là có tầng hầm nên muốn khám phá cho biết rõ
thôi. Ai ngờ…
Nguyệt Thư tò mò:
- Sao hả Tùng?
- Ba đứa vừa kéo đi tìm tầng hầm thì bị oan hồn ma hiện ra làm cho hãi
hùng mê mệt.
- Tùng có phát hiện ra sự kỳ lạ đó không?
Thiên Tùng gật đầu liên tục:
- Bây giờ Tùng đã biết cái gì cũng có sự sắp đặt cả.

Buổi tối.
Không gian thật yên tĩnh, Thiên Tùng ôm cây ghi ta thản nhiên dạo nhạc.
Bỗng bên ngoài gió rít từng cơn gió gào rú vang lên trên hàng thông ven
đồi. Cao nguyên thật lạnh, gió rít ào ạt vẫn là chuyện bình thường. Trời về
khuya, Thiên Tùng ngưng đàn, quyết định ra ngoài.
Bỗng những tiếng dương cầm huyền hoặc vang lên. Thiên Tùng lắng tai
nghe ngóng. Tiếng đàn mỗi lúc một gần, tiếng đàn thật kỳ dị như từ cõi xa
xăm đưa tới.
Thiên Tùng bước khẽ khàng nhất định đi tìm tiếng đàn.
Ngang qua phòng nữ thấy im ắng.
Tiếng đàn vẫn vang lên dìu dặt du dương.
Sang phòng để nhạc cụ, Thiên Tùng chẳng thấy ai cả.
Thiên Tùng vào phòng ngồi một lúc. Âm thanh nỉ non, ai oán lại cất lên. Ai
đàn? Chẳng thấy, tại sao tiếng đàn cứ vang lên mãi.
Có lúc Thiên Tùng nghĩ thầy Việt Thái đang ngồi đàn ở một phòng nào đó.
Ông thầy biệt lập không hoà đồng, nên thích đàn một mình.
Nhưng âm thanh tiếng đàn như vang lên khắp nhạc viện. Tò mò bị lôi cuốn
bởi tiếng đàn huyền hoặc liêu trai, Thiên Tùng quên cả nỗi sợ hãi.
Cung đàn huyền hoặc vang lên không người đàn. Thiên Tùng bỗng rùng
mình. Cung đàn ma!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.