TỔNG TẬP TRUYỆN MA CỦA NGƯỜI KHĂN TRẮNG - Trang 367

Phải rồi, cung đàn ma quái!
Chợt nhớ lời bác Ngàn, Thiên Tùng thắng nỗi sợ hãi và tỏ ra điềm tĩnh.
Thiên Tùng trở về phòng, núp vào cánh cửa các phòng.
Đêm tối mịt mù các dãy hành lang sâu hun hút.
Bóng đen từ phòng nam dật dờ đi ra, bóng trắng từ phòng nữ ra lướt thướt
đi tới.
Ôi, oan hồn ma!
Bóng đen và bóng trắng bỗng ôm chầm lấy nhau cười rúc rích:
- Phen này cho bọn chúng mê man đến sáng luôn.
Bóng đen thích chí:
- Bọn con trai cũng bất tỉnh đến sáng. Kẻ nào mà chẳng sợ ma.
Thiên Tùng tức khí muốn vạch mặt hai tên xấu xa ăn cắp nhưng phải cố
nén, giữ điềm tĩnh để lắng nghe cuộc đối thoại.
- Anh đang tức lộn ruột chẳng hiểu sao bọn mình bị ma nhát lại còn bị cho
ăn đất nữa chứ.
- Em sợ muốn chết.
Bóng đen nói cứng:
- Đừng thèm sợ.
Bóng trắng quả quyết:
- Ma thiệt anh à. Nó cho em ăn bánh rõ ràng mà sao sáng ra thành đất cát.
Bóng đen trấn an bóng trắng:
- Thôi, mặc kệ lũ ma! Chúng ta hãy lo công việc của mình. Mình sẽ nhanh
chóng về Thái với kho báu khổng lồ này sống ung dung suốt đời.
Hai bàn tay nắm chặt, Thiên Tùng nghiến răng một cách tức giận. Bọn ăn
cắp bọn lừa đảo, tài sản quốc gia mà chúng giở thủ đoạn để cướp.
Bác Ngàn bảo: “Ông thầy hướng dẫn của cháu chẳng biết có phải thầy giáo
hay không? Thầy giáo thì phải mẫu mực có đạo đức chứ tại sao đi cắp tài
sản quốc gia. Dường như ông ta biết trước nhạc viện có tầng hầm cháu ạ”.
Thiên Tùng ngẫm nghĩ lời bác Ngàn thật đúng.
Thầy giáo như thầy Việt Thái thì sao được cơ chứ. Lừa đảo mưu toan ăn
cắp tài sản quốc gia. Làm công việc tày trời mà còn khủng bố tinh thần sinh
viên nữa chứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.