TỔNG TẬP TRUYỆN MA CỦA NGƯỜI KHĂN TRẮNG - Trang 370

- Giống tiếng đàn Thạch Sanh. “Đàn kêu tích tịch tình tang, ai đem công
chúa lên hang mà về”.
Duy Bảo nháy mắt chọc:
- Giống tiếng đàn huyền hoặc ai oán thê lương đêm qua.
Tố Mẫn lại hỏi:
- Của ai?
Duy Bảo le lưỡi:
- Tiếng đàn ma?
- Hả!
Tố Mẫn buông cây đàn ra thật thanh, nhưng vẫn nhìn nó đăm đăm:
- Cây đàn này có gì không?
Duy Bảo pha trò:
- Có dấu tay của Mẫn.
- Xí! Vậy mà cũng nói.
Nam Khang cất tiếng hỏi:
- Đêm qua mấy bạn có nghe tiếng đàn không? Kỳ dị lắm!
Nguyệt Thư phát biểu:
- Ở nhạc viện nghe đàn là chuyện bình thường.
Nam Khang vờ rụt cổ:
- Nhưng đây là cung đàn ma quái ghê lắm.
Nguyệt Thư bình thản:
- Oan hồn ma, cung đàn ma, Thư bây giờ hết thèm sợ rồi.
Duy Bảo nhìn Nguyệt Thư cười hỏi:
- Thư gan nhỉ, chịu sống chung với ma hả?
- Sống chung với ma sẽ hết sợ ma.
Tịnh Đoan tố:
- Rứa mà khi nghe oan hồn ma rên rỉ là Thư trùm chăn trước tiên.
Cả bọn cười xoà.

Ban ngày không thấy gì, ai cũng nói mạnh mẽ. Đêm đến, nhạc viện chìm
trong cô tịch, hoang lạnh thật đáng sợ. Mọi tiếng động ma quái càng khủng
bố tinh thần cả bọn. Chỉ tiếng đàn vang lên thôi cũng phát khiếp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.