TỔNG TẬP TRUYỆN MA CỦA NGƯỜI KHĂN TRẮNG - Trang 371

Cung đàn huyền hoặc như từ cõi âm ty đưa lên, như tiếng khóc nỉ non của
hồn ma.
Bóng tối đồng lõa cho ma hiện về.
Một người có thần kinh vững vàng cũng thấy chấn động.
Màn đêm buông phủ, nhạc viện như tòa lâu đài mờ ảo trong truyện thần
thoại, liêu trai.
Không ai chiêm bao mộng mị mà vẫn nghe rõ cung đàn huyền hoặc vang
lên.
Âm thanh tiếng đàn nức nở, thê lương như tiếng khóc u uất.
Tịnh Đoan nín thở. Cung đàn réo rắt mãi.
Tố Mẫn thắc mắc:
- Ối! Người đàn hay ma?
Nguyệt Thư rủ:
- Muốn biết, chúng ta hãy sang phòng chứa nhạc cụ xem ai đàn, không
khéo Nam Khang đàn phá mình đó. Tố Mẫn lắc đầu:
- Không dám đi đâu, phòng bên ấy tối om chẳng có điện.
- Thì mình đốt nến.
- Nến cháy le lói thấy ghê.
Nguyệt Thư trấn an Tố Mẫn:
- Đi hết ba đứa mà sợ gì?
- Bộ ba đứa rồi ma không nhát à?
- Nhát cũng không sợ.
- Chà! Hôm nay mi nói cứng dữ.
Theo lời Thiên Tùng nói Nguyệt Thư cố không sợ ma nữa. Tiếng đàn u uất,
ai oán vẫn vang lên. Tố Mẫn rụt cổ:
- Mi đi một mình đi Thư.
Tịnh Đoan e ngại ngăn lại:
- Đừng đi Thư ơi! Rủi ma bắt mi ra ngoài lùm cây bụi cỏ cho ăn đất như
thầy Thái thì nguy to.
Tại sao thầy Thái và cô Hồ Thủy cũng bị ma nhát, cả bà Hồ Trúc nữa?
Nguyệt Thư vẫn không sao hiểu.
Bây giờ cung đàn huyền hoặc làm cho cả bọn hoang mang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.