TỔNG TẬP TRUYỆN MA CỦA NGƯỜI KHĂN TRẮNG - Trang 589

Tuy nhiên, lúc bước ra phòng khách, Phước giật mình khi thấy có một
người ngồi sẵn ở ghế trường kỷ. Người ấy nổi bật lên bởi bộ quần áo mặc
trên người! Bộ trang phục của một quan nhân hay phú hộ thời xưa!
- Ông là…
Người khách quay lại trực diện với Phước, vừa cất tiếng hỏi:
- Không nhận ra tôi sao, cậu Phước?
Phước nhìn sững và ngập ngừng hỏi:
- Ông đây là... là bác đạp...
Người khách tiếp lời:
- Là người đạp xe xích lô đây mà!
Thì ra là ông ta! Nhớ lại hai lần trước Phước lùi một bước, như cảnh giác.
Ông lão vội lên tiếng:
- Tôi có làm gì đâu mà cậu sợ. Nếu muốn làm gì thì hai lần trước cậu đâu
còn sống đến hôm nay! Tôi chỉ...
Ông ta đưa tay chỉ một vòng khắp nhà, giọng từ tốn:
- Ngôi nhà này vốn là của tôi, cậu có tin không?
Phước bây giờ mới nhìn kỹ bộ quần áo ông ta mặc trên người, anh hơi lúng
túng:
- Ông là...
- Tôi là chủ ngôi nhà này. Xưa kia tôi làm quan ở Trấn này. Người ta gọi tôi
là Tri phủ Nguyên. Ngôi nhà này tôi xây lên được ba năm thì xảy ra
chuyện. Năm ấy tự dưng con gái tôi rơi xuống giếng mà chết, rồi ngay sau
đó tai họa lớn khác lại ập vào nhà tôi, khi quân lính thị vệ của quan Phò
Tổng Trấn Thành kéo tới bao vây, lục soát nhà và tuyên bố tịch thu tài sản,
lột áo mão của tôi, đuổi về làm thứ dân! Lúc ấy tôi không hiểu là chuyện gì,
nhưng sau đó tôi đã rõ. Do con gái tôi là Trúc Đào yêu cùng một người đàn
ông với con gái Phó Tổng Trấn, nên cha con tôi bị hại là để họ chiếm độc
quyền. Con gái tôi chết oan ức, nhưng cũng may cho nó, bởi nếu không
chết trước thì ngày ấy nó thế nào cũng bị bắt giam và chịu cực hình, để rồi
thế nào cũng chết rục xương trong ngục tối!
Ông kể mà sự xúc động làm cho đôi lần ông phải dừng lại, đè nén. Mãi sau
đó ông mới nhìn thẳng vào Phước và nói tiếp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.