TỔNG TẬP TRUYỆN MA CỦA NGƯỜI KHĂN TRẮNG - Trang 65

- Liệu có qua mặt ổng được hay không?
- Để bàn sau. Tôi đi mua thức ăn đem về đây cho cô nghe?
Bất chợt Hương Lan giữ anh lại:
- Đừng có đi. Tôi không dám ở lại một mình đâu.
- Nhưng không ra khỏi cửa hiệu này làm sao mua được thức ăn.
- Hay là anh đỡ tôi cùng đi.
- Chỉ sợ cô lại cho rằng tôi là kẻ lương tri không trong sáng.
Lời Tuấn Khanh làm Hương Lan bẽn lẽn:
- Bây giờ tôi tạm cho anh là người tốt.
Tuấn Khanh còn làm nư:
- Tạm thôi có nghĩa là cô vẫn chưa tin tôi. Nói thật, trong đời tôi cũng
không ưa gì đàn bà, con gái lắm! Bởi vậy tôi mới phải chạy trốn họ để rồi
chịu cực khổ bao nhiêu. Thế nhưng, tránh trời không khỏi nắng, tôi đã gặp
trúng cô.
Tự ái nơi Hương Lan lại bùng lên:
- Anh gặp tôi thì sao? Bộ tôi không đáng để anh trân trọng hả?
Điệu bộ của Tuấn Khanh rất tức cười:
- Trân trọng, trân trọng lắm!
Hương Lan lấm liếc anh:
- Tôi cần sự thật trong lòng chứ không cần sự vuốt đuôi.
- Cô nói năng khó hiểu, tôi chẳng thể nào hình dung nổi? Tốt hơn hết là cô
cứ ngồi lại cửa hiệu một mình ít phút, tôi sẽ quay về ngay.
Sự phản đối của Hương Lan chậm hơn bước chân của Tuấn Khanh nên cô
đành phải chấp nhận không cách nào làm khác được. Ngồi lại một mình
trong cửa hiệu, nỗi hoang mang khiến Hương Lan đã cố vịn vào một pho
tượng để đứng lên. Sức nặng nơi cô đã làm một cánh tay của pho tượng gãy
quặp xuống. Nhưng thật lạ, nó không hề bị rơi ra khỏi chỗ gãy mà vẫn còn
dính liền sau khi bung một lớp vỏ thạch cao bên ngoài. Ôi, hiện tượng gì
nữa đây? Hương Lan giương tròn đôi mắt, nỗi kinh hoàng khiến cô liên
tưởng đến một chuyện mà không ai ngờ được... Mà sao nó lại xảy ra vào
lúc cô chỉ có một mình kia chứ? Chao ôi, làm sao có thể sống bên cạnh cô
là một pho tượng có chứa người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.