em phải mang ơn tôi và chăm sóc tôi cả đời này mới đúng.
- Lập luận của ông không hợp với cuộc sống thực dụng đâu. Nhất là đối với
tôi, ông thừa hiểu tôi không chịu đựng nổi bất cứ sự thiệt thòi nào dù chỉ
nhỏ bằng cái móng tay. Trời sinh ra và dạy tôi phải hưởng thụ cuộc sống.
Bởi thế nên ông cần phải thông cảm cho tôi khi ông không thể đem đến
những thứ mà tôi mong muốn. Nếu ép tôi phải chung sống với ông mới là
điều tàn nhẫn.
Khoảnh khắc im lặng giữa cả hai diễn ra khá lâu, lâu đến mức tưởng chừng
không còn gì để nói. Mà đối với ông Hoàng Huy thì đúng là như thế! Ông
còn có gì để nói với người đàn bà mà ông đã từng yêu tới độ không màng
đến tính mạng và đến giờ thì hận xuyên thấu cả ruột gan. Còn lời lẽ nào có
thể lay chuyển nổi kẻ bội bạc hay không? Ông Hoàng Huy tự hiểu không
còn hy vọng khiến người xưa quay trở lại qua thái độ mà ông vừa thấy. Ông
mím môi, hai bàn tay nắm chặt bộc lộ nỗi căm hờn sau những giây phút cố
đè nén nội tâm:
- Diễm Hương, hôm nay tôi nhất quyết không để em ra khỏi nơi đây.
Bà Diễm Hương tỏ vẻ không sợ hãi, còn nhếch môi chế giễu:
- Ông tưởng mình là gì mà có thể giữ chân tôi lại được?
Ánh mắt ông Hoàng Huy rực lên màu sắc của sự trả thù:
- Là gì à? Hãy tưởng tượng thử xem thằng Hoàng Huy này hiện giờ đang là
gì?
Bà Diễm Hương lùi ra phía ngoài để chuẩn bị chạy:
- Bản thân ông là gì tôi không cần biết. Mục đích của tôi tìm ông là để hỏi
về con Diễm Hà, ông đang giấu nó ở chỗ nào? Ông đừng nói với tôi rằng
không hề biết nó. Trước khi đến gặp ông rồi mất tích, nó có gọi điện cho
tôi, chỉ tiếc là tôi không kịp ngăn nó lại.
- Cô người mẫu Diễm Hà ư?
- Đúng thế! Nó là em gái út của tôi, hẳn ông đã rõ điều này rồi.
Lời ông Hoàng Huy có vẻ ngậm ngùi:
- Chúng ta chia tay đã lâu rồi. Làm sao tôi có thể nhớ nổi em gái của người
vợ cũ.
Bà Diễm Hương gườm gườm: