TỔNG TẬP TRUYỆN MA CỦA NGƯỜI KHĂN TRẮNG - Trang 91

- Không nhớ cũng được. Nhưng ông không thể không trả lời việc con Diễm
Hà đang ở đâu.
Ông Hoàng Huy cười khẩy:
- Trên đời này không phải muốn ép buộc ai là đều được toại nguyện.
- Nếu ông không nói thì tôi sẽ đi kiện ông ngay.
- Về tội danh gì? Tôi đâu phải là người chịu trách nhiệm trong việc vắng
mặt hay có mặt của em gái cô.
Bà Diễm Hương tỏ sự tức giận:
- Tôi khẳng định ông đã bắt cóc nó để làm trò bỉ ổi.
Sắc diện của ông Hoàng Huy vụt đổi thành màu tím tái, ông nghiến răng
tựa như muốn nhai nát người đàn bà:
- Bỉ ổi à. Tôi còn có thể làm được trò bỉ ổi với phụ nữ được sao? Khốn nạn!
Không chịu dừng lại, bà Diễm Hương vẫn khăng khăng khép tội Hoàng
Huy cho đến lúc bị ông lao đến tát vào một bạt tai. Bà ôm chỗ đau rú lên:
- A, ông dám đánh...
Ông Hoàng Huy trừng mắt quát:
- Tôi còn có thể giết em chứ đánh thì nhằm nhò gì. Đồ đàn bà xấu xa!
Toàn thân bà Diễm Hương run lên không hiểu vì sợ hay vì tức giận. Bà lắp
bắp trong hơi thở hổn hển:
- Ông đúng là đồ tồi!
Hai hàm răng của ông Hoàng Huy cọ xát vào nhau tạo thành tiếng kêu rin
rít nghe rờn rợn. Ông áp sát bà Diễm Hương rồi thuận tay chộp lấy hai bả
vai người vợ cũ bóp thật mạnh khiến bà kêu thét lên:
- Á!!!
Ông Hoàng Huy cười khục khặc:
- Đau lắm ư? Nhưng làm sao bằng nỗi đau mà tôi đã phải chịu trong suốt
bao lâu nay chứ.
Da mặt bà Diễm Hương xám ngoét:
- Ông mau buông tôi ra.
Bàn tay ông Hoàng Huy siết chặt hơn:
- Sao tôi lại có thể buông khi tôi đang muốn nghiền nát em chứ. Diễm
Hương, em chuẩn bị nhìn cuộc đời lần cuối đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.