TONY BUỔI SÁNG - TRÊN ĐƯỜNG BĂNG - Trang 108

Chuyện cái tổng đài điện thoại

Ghé thăm, thấy từ trưởng phòng đến giám đốc trong công ty của
anh bạn đều là Tây hết, Tony ngạc nhiên hỏi nên anh mới kể. Ba
năm nay anh thuê Tây vô quản lý, dù phải trả lương cao gấp đôi.

nh cũng 60 tuổi ngoài nên khá chững chạc, trải qua nhiều ngóc

ngách cuộc sống nên nội dung câu chuyện rất sâu. Từng là giảng
viên trường du lịch, thành lập doanh nghiệp lữ hành được gần 20
năm. Anh nói Tây nó làm quần quật, chiều hết giờ làm ra quán
bar uống bia rồi về ngủ. Mai đi làm tiếp. Chưa kể, giao dịch
cũng được thuận lợi hơn vì một số người mắc bệnh “sợ Tây”, khi
giao tiếp với đồng chủng thì quát tháo ầm ầm nhưng đứng trước
mặt Tây thì nhũn như con chi chi ấy em ạ…

Thấy Tony tròn xoe mắt, nên anh kể tiếp. Từ lúc thành lập, cũng
cả chục đời trưởng phòng người Việt rồi, vô làm một thời gian là
thành ma thành quỷ. Thuê xe, ép nhà xe không còn nước nào để
sống, ví dụ 5 triệu cho 1 chuyến xe đi Cần Thơ 3 ngày, em coi có
ai làm được. Nhà xe bị ép quá, bèn đưa chiếc xe cũ mèm, không
máy lạnh, thường xuyên bị tắt máy giữa đường. Tài xế mới ngáo
ngơ thì mới chịu lương thấp, không biết đường biết sá, chạy tới
chạy lui. Họ báo công ty giá thuê tới 10 triệu, rồi bắt nhà xe trả lại
5 triệu vào túi riêng. Gọi là nghệ thuật “Gửi Giá”. Nhà xe cũng ngậm
đắng nuốt cay chứ không đi là có thằng khác nó giật mất. Thuê
tàu cũng vậy, vì bên này ép quá nên bên kia lấy tàu cũ ra sử dụng,
không ít lần gây tai nạn thương tâm.

nh kể, chưa hết. Bữa ăn 1 triệu đồng/bàn chứ tụi nó “ gửi giá”

thành 2 triệu, rồi lấy 1 triệu bỏ túi sau khi khách ăn xong. Khách
sạn thì ép 10% hoa hồng. Nên thành hệ thống cạ cứng, khách nào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.