nước phát triển, người ta chỉ take a nap chứ không phải sleep, họ
không tốn thời gian cho việc suy nghĩ ăn gì ở đâu, ăn nhanh nhanh
để tranh thủ trò chuyện cà phê với bạn bè đồng nghiệp, shopping,
tập gym, học làm bánh, học pha cà phê, học ngoại ngữ...
Hôm bữa ngang qua 1 văn phòng rất sang trọng trong 1 tòa nhà, lúc
đó khoảng 1h chiều, với bản chất tò mò của trai quê, Tony ghé
mắt nhìn vô. Thấy bên trong có 3 thằng Tây và 1 chị chắc Sin
hay Hàn gì đó vẫn ngồi làm việc, còn đâu chục nhân viên VN thì
ngủ la liệt dưới đất, chăn ga gối đệm, mền mùng chiếu gối
giăng đầy. Xoài xanh muối ớt dao kéo đầy bàn. Xa xa là 2 hộp
cơm dang dở. Một số chị ngủ há miệng, nước bọt trào ra chảy
xuống cổ, bệt vào tóc. Vài anh lâu lâu lại “ anh ơi vút lên 1 tiếng
đàn”, vài chú thanh niên ngáy to như sấm dậy, đứng ở ngoài mà nổi
hết gai ốc.
Rồi đúng 1h30, nhiều người vẫn ngái ngủ, tóc tai rũ rượi, lục tục
đứng lên, vừa phủi đít đem mùng mền chiếu gối đi cất, kéo
quần kéo áo. Và ngoài cửa, cả chục người khách đã xếp hàng chờ
vô giao dịch từ rất lâu. Bật đèn rồi mở cửa. Khi khách đầu tiên
bước vào, em tiếp tân xinh đẹp cười chào khách bằng 1 cái ngáp
dài muốn sái quai hàm, trong miền Nam nói là muốn trẹo bản
họng. Trên cằm vẫn mấy sợi tóc bị dính chặt vào da, do nước bọt
trào ra lúc nãy