âm mưu của sói. Một đầu của vòng cung bao vây ngày càng tới gần chỗ
nấp của hai người. Trần Trận không dám cử động, cậu cảm thấy như bị
đóng băng.
Đây là lần thứ hai Trần Trận gặp đàn sói lớn như thế trên thảo nguyên. Lúc
này, nỗi kinh hoàng khi lần thứ nhất gặp đàn sói khiến toàn thân cậu run
rẩy. Câu tin rằng, bất cứ người Hán nào gặp cảnh ngộ như cậu mà gan mật
không bị tổn thương thì chớ kể.
Cách đây hai năm, khi Trần Trận từ Bắc Kinh về lao động ở mục trường
vùng biên này đã là cuối tháng 11, đây đó tuyết trắng mênh mông. Chưa có
lều cấp cho thanh niên trí thức, Trần Trận đến ở cùng gia đình ông già
Pilich, đảm nhiệm công việc chăn cừu. Hơn tháng sau, một hôm cậu cùng
ông già lên Ban Quản lý mục trường xa hơn tám mươi cây số nhận tài liệu
học tập, nhân tiện mua sắm ít đồ nhật dụng. Lúc sắp ra về, ông già là uỷ
viên Uỷ ban cách mạng mục trường phải ở lại họp đột xuất, nhưng tài liệu
thì mục trưòng chỉ thị phải đem về ngay, không được để chậm. Trần Trận
đành ra về một mình. Ông già đổi cho cậu con ngựa ô cao lớn của ông, nó
vừa chạy nhanh vừa thuộc đường. Ông dặn đi dặn lại đừng đi đường tắt, cứ
đường lớn mà đi, dọc đường hai ba mưoi dặm lại có một lều dân, sẽ không
xảy ra chuyện gì.
Trần Trận lên yên, lập tức cảm thấy sức mạnh tràn trề của con ngựa Mông
Cổ thượng thặng, liền nảy ra cái ý muốn phóng thật nhanh. Vừa lên đầu
dốc, ngó thấy đỉnh Sacanôla, nơi trú ngụ của đại đội, cậu liền quên béng lời
dặn của ông già, bỏ con đường vòng dài hai mươi cây số, chạy theo đường
tắt về thẳng đại đội cho nhanh.
Trời mỗi lúc mỗi lạnh, đi được nửa đường thì có lẽ vì rét, mặt trời run rẩy
lẩn xuống dưới đường chân trời. Hơi lạnh từ mặt tuyết dâng lên, vạt áo da
cứng ngắc. Trần Trận co duỗi cánh tay, khuỷu tay và kích áo kêu sột soạt.
Một lớp trắng như sương muối phủ kín mình con ngựa ô, chân lún trong
tuyết dày, con ngựa chạy chậm dần. Đồi núi nhấp nhô, cái nọ tiếp cái kia,
nhìn khắp không thấy một sợi khói bếp. Con ngựa vẫn chạy nước kiệu, nó
chưa mệt, nước chạy ổn định, người cưỡi không bị lắc. Trần Trận buông
lỏng dây cương, mặc cho con ngựa tự điều chỉnh tốc độ và hướng chạy.