TÔTEM SÓI - Trang 457

tiết của bố Pilich và Ulichi, nếu cách đây năm hôm không chuyển tới trảng
cát này thì đàn ngựa đi đứt.
Lanmutrăc nói: Nếu không có ông Pilich ông Ulichi thì đàn ngựa đã
vượt biên, đợi vấn nạn qua đi, ngựa không còn được mấy con, mã quan thì
ngồi tù, ông muốn làm Chủ nhiệm cũng không xong.
Batu nói: Hàng năm ngựa choai tổn thất quả nửa, ta chưa đến mức
ấy. Từ nay ta phải chú ý hơn, cẩn thận hơn. Tính cả năm, tổn thất của ta chỉ
bằng những năm bình thường.
Bao Thuận Quý gầm lên: Anh nói gì thì nói, những con ngựa này là
do sói cắn chết. Muỗi ghê gớm đến mấy cũng không cắn chết nổi một con
ngựa. Nếu như diệt sói sớm hơn, đại hoạ này đâu xảy ra? Thủ trưởng binh
đoàn mấy hôm nay ở mục trường bộ, thấy ngựa chết nhiều thế này, ông ấy
không cách chức tôi thì chớ kể. Lũ sói đáng ghét! Từ nay về sau phải nắm
chắc khâu diệt sói, không tiêu diệt sạch đàn sói thì dân không thể sống yên.
Binh đoàn thực sự sắp kéo về mục trường, các vị không diệt sói, tôi mời
binh đoàn diệt giúp. Binh đoàn có rất nhiều xe tải, com măng ca, súng
đạn…
Mục dân sắc mặt u ám, chia nhau xử lý bãi xác ngựa, cùng dương
quan chất lên xe chở về đại đội chia cho các gia đình. Những con bị sói xé
nát đành phải bỏ lại trên trảng cát. Sói thảo nguyên trong đại hoạ muỗi vẫn
kiếm ăn được. Chỗ thịt ngựa là thịt cứu mạng của đàn sói trong mùa hè đói
khát này.
Những con ngựa choai sống sót run rẩy khi nhìn thấy những xác
chết. Bài học xương máu cho chúng. Lần sau gặp thiên tai phải cảnh giác
hơn, dũng cảm hơn, bình tĩnh hơn. Nhưng Trần Trận giật mình tự hỏi: Lần
sau, còn có lần sau không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.