TÔTEM SÓI - Trang 510

Hai người lại tới những góc khác của lều trại cho tới khi dùng hết số độc
đem theo mới lên ngựa trở về.
Trần Trận hỏi: Bố, khi về Đoàn bộ họ phát hiện chuyện lật bẫy thì làm thế
nào? Ông già nói: Họ đi đường vòng, không thấy đâu. Trần Trận lại hỏi:
Vài hôm nữa họ phát hiện có người phá bẫy thì làm thế nào? Đây là hành
động phá hoại phong trào diệt sói, chắc lôi thôi to!
Ông già nói: Có bị lôi thôi thì đâu đã lôi thôi bằng sói Ơlôn. Hết sói, đám
thỏ đồng chuột đồng cày xới đất lên, thảo nguyên không còn, họ cũng
không còn, không ai thoát. Tôi có cứu cũng chỉ được vài con sói, được con
nào hay con ấy. Sói Ơlôn, hãy chạy đi, chạy sang phía bên kia!... Bọn
Đanchi đến tính sổ với tôi càng hay, tôi đang muốn trút giận vào kẻ nào
đây.

Lên đỉnh dốc, trên cao mấy con nhạn đang nháo nhác tìm bầy, tiếng kêu thê
thảm. Ông già gò lưng ngựa, ngẫn nhìn, than thở: Ngay cả đại nhạn bay về
nam cũng không thành bầy nữa, họ ăn sạch cả rồi. Ông già nhìn bãi chăn
mới do chính ông khai thác, khoé mắt ứa ra hai giọt nước đục ngầu.

Trần Trận nhớ lại cảnh đẹp mê hồn khi cùng ông già tới bãi chăn mới này,
vậy mà mới qua một mùa hạ, bãi chăn đã biến thành nghĩa địa của thiên
nga, đại nhạn, vịt trời và sói. Cậu nói: Bố ơi, ta làm việc tốt mà cứ như ăn
cắp ấy? Bố ơi, con muốn khóc quá!

Ông già nói: Khóc đi, khóc được th ì khóc.
Tôi cũng đang muốn khóc đây. Sói đã đưa hết lớp này đến lợp khác lên trời
mà sao bỏ tôi lại một mình...
Ông già ngước nhìn Tăngcơli nước mắt đầm đìa, cất tiếng khóc hu hu như
tiếng tru của sói già. Trần Trận nước mắt như mưa, cùng với nước mắt ông
già, tưới lên thảm cỏ Ơlôn...
Sói con nhịn đau, đứng hai ngày liền trên xe. Chiều hôm thứ hai, đội xe của
Trần Trận và Trương Kế Nguyên dừng lại ở một khu đồng cỏ mùa thu bằng
phẳng, cỏ mọc tươi tốt. Láng giềng Quangbu đang dựng lều. Đàn bò của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.