TRÁI TIM ĐƠN ĐỘC - Trang 109

Có lẽ trời cũng gần sáng rồi. Chị ngồi trên ghế đá mơ màng cảm nhận

cái hơi lạnh trong suốt của đất trời ngấm vào da thịt. Thế gian trở nên rộng
mênh mông và buồn ảm đạm. Chị cảm thấy đơn độc vô cùng vì phải đối
mặt với nỗi buồn ấy.

Ôi, chị nhớ một cách xa xôi những ngày thơ trẻ. Chị nhớ những ngày

sống bên người bà tần tảo mà sang trọng. Tâm hồn chị như thoát khỏi cơ
thể, bay lên lãng đãng giữa vô vàn tình cảm da diết xa xôi. Da diết và đau
đớn. Để sau chuyến viễn du đó sẽ không còn được trở lại lành lặn nữa.

Khi chồng chị đi ra, đứng trước mặt một hồi lâu và nói với giọng cáu

kỉnh:

- Lẽ ra em phải bàn với anh đã chứ!

Thì quả thật chị không hiểu anh định nói chuyện gì.

Chị đứng dậy đi vào nhà, anh cun cút chạy theo sau.

Trước khi vào phòng, chị còn ngoái nhìn núi rừng bàng bạc mênh

mang trong ánh trăng, mơ hồ cảm nhận đây là một đêm trăng suông. Và chỉ
có thế mà thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.