TRÁI TIM ĐƠN ĐỘC - Trang 112

ở đâu họ cũng nổi trội lên bằng những mẩu chuyện tiếu lâm, những câu nói
thâm thúy, và người ta không thể không biết khi nào họ đùa, khi nào họ
thật. Đoàn phim rùng rùng qua phà trên sông Đuống. Hôm đó trời âm u, hơi
nước bao phủ khắp không gian, những tảng mây trắng nặng nề, và trên mặt
sông từng đàn chuồn chuồn ớt đỏ rực chập chờn bay một cách bồn chồn.
Một người phụ nữ nông thôn trạc gần năm mươi tuổi dắt một đứa con gái
nhỏ đến đứng bên cạnh tôi. Cô con gái nói vu vơ:

- Không biết họ quay phim ở đâu mẹ nhỉ?

Người mẹ lưỡng lự một lát mới đáp:

- Mẹ không biết.

Tôi hiểu câu hỏi của cô bé dành cho tôi nên quay sang, bắt gặp cái

nhìn thẳng vào tôi, đôi mắt hoang dã trong trẻo. Người mẹ nắm tay con khẽ
giật, nhưng cô bé như bị căng thẳng trong một ý tưởng nào đó cứ cứng đờ
người ra mà nhìn chòng chọc, đôi môi bắt đầu tái đi, hơi run run. Lúc đó
hầu như tôi đã đứng trước mặt cô bé, tôi băn khoăn chịu đựng cái nhìn của
cô bé trong vòng nửa phút. Người mẹ mắng yêu:

- Làm gì mà như mất hồn thế? Các anh quay phim ở đâu đấy?

- Thưa bác, ở Thuận Thành.

- Sao bảo cũng quay ở Lẹm?

- Vâng, Lẹm xong còn vài nơi nữa. Chúng cháu đi nhiều nơi lắm.

Tôi nói như một dân điện ảnh chuyên nghiệp và bất giác nóng mặt lên.

Cô bé buột miệng:

- Thích nhỉ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.